Chương trước
Chương sau
Lông mày Thần Dạ có chút nhíu lại, hắn nhẹ nói nói:

- Liễu cô nương có ý là theo tu vị ngươi càng cao, cách cái chết cũng càng gần sao?

Liễu Nghiên nói:

- Tuổi thọ của ta, nhiều nhất chỉ còn năm năm, trong năm năm này, ta sẽ dốc hết toàn lực vì Vũ Bang đạt được càng nhiều tài nguyên hơn nữa, vì Vũ Bang đánh xuống trụ cột vững chắc. Nếu thế thì năm năm sau, ta cũng có thể bình yên rời đi, chỉ là....

- Mọi người Vũ Bang, nhất là cha ta, ta không nỡ xa bọn hắn, cho nên ta muốn cầu ngươi, ngày sau, ngươi có thể giúp ta trông nom Vũ Bang một chút có được không?

Liễu Nghiên biết rõ yêu cầu này của mình có chút quá phận, bởi vậy lập tức tiếp tục nói:

- Ý của ta là ở trong phạm vi cho phép, ngươi tận khả năng chiếu cố Vũ Bang, cha ta, và mọi người Vũ Bang một chút, ta cũng không phải là người có dã tâm, chỉ cần Vũ Bang có thể bình yên sinh tồn ở Đại Tuyên Phủ vậy là đủ rồi.

Yêu cầu này, nghe cũng không khó, dùng quyền thế của Thần gia ở Đại Hoa Hoàng Triêu, bảo vệ Vũ Bang nho nhỏ cũng không khó, nhưng có một điều kiện tiên quyết, đó chính là quyền thế của Thần gia sẽ không bị hoàng thất cướp đoạt, bằng không thì còn có thể liên lụy đến Vũ Bang cũng nên.

Nhìn qua Liễu Nghiên, Thần Dạ một mực trầm mặc....

- Ta biết rõ, giữa chúng ta, không có giao tình quá sâu, ngươi có thể ở trong Tử Vong Sâm Lâm ra tay giúp đỡ đã là hết lòng rồi.

Liễu Nghiên cười khổ nói:

- Nhưng ta thật sự lo lắng Vũ Bang, Thần Dạ, nếu như ngươi đáp ứng, ta nguyện ý giao ra một giá lớn, thậm chí là thân thể của ta...

Hào khí trong xe ngựa tinh xảo thoáng cái trở nên cực kỳ vi diệu.

Thần Dạ miệng há hốc, hơn nửa ngày sau mới khép miệng lại được.

Thiển mi đạm trang, nử tử trước mặt này mặc dù không có được dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành như Trường Tôn Nhiên và Huyền Lăng, nhưng lại có chỗ mê hoặc của riêng mình.

Có thể được một nử tử như vậy phục thi cũng không tính là bôi nhọ tên tuổi Trấn Quốc vương phủ tiểu thiếu gia của Thần Dạ, nhưng cuối cùng Thần Dạ cũng không phải là loại người dùng thân dưới để suy nghĩ, hắn lại càng không phải là cầm thú.

Trầm mặc hồi lâu, Thần Dạ lên tiếng thản nhiên nói:

- Liễu cô nương, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, bản thân ta chính là một người nguy hiểm, có lẽ có thể tiếp xúc một hai với Vũ Bang, nhưng thời gian qua lâu, đối với các ngươi cũng không phải chuyện tốt gì.

Hoàng thất, Thiên Nhất Môn, nhất là cái sau càng khiến Thần Dạ cảm thấy áp lực nặng như núi, hiện giờ theo hiểu biết ngày càng nhiều, Thần Dạ cũng dần dần có chút hiểu rõ, hoàng thất vì sao lại là hoàng thất.

Dưới loại tình huống này, nếu như giữa hoàng thất và Thần gia vẫn một mực bảo trì mối quan hệ như giờ, như vậy, che chở Vũ Bang, tất nhiên là dư xài, nhưng đến khi trở mặt thì Vũ Bang tất sẽ trở thành mục tiêu mà hoàng thất phải diệt trừ.

Nếu vậy thì Thần Dạ lại làm liên lụy đến Vũ Bang rồi!

Nghe nói như thế, Liễu Nghiên ngược lại nhẹ giọng cười nói:

- Thường nói cầu phú quý trong nguy hiểm, Vũ Bang chúng ta tiến vào Tử Vong Sâm Lâm săn giết yêu thú, cũng không thể đảm bảo mỗi người đều có thể còn sống trở về được. Cũng đạo lý này, ta đã cầu ngươi đi thủ hộ Vũ Bang, như vậy, nguy cơ có thể xuất hiện Vũ Bang cũng phải tiếp nhận.

- Huống hồ, ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ mang đến cho Vũ Bang một tương lai tươi sáng.

- Ngươi lấy lòng như vậy, ta thật sự là thụ sủng nhược kinh rồi.

Thần Dạ cười khoát tay áo, nói:

- Cái gọi là, cầu người không bằng cầu mình! Thiên Thánh chi thể, ta mặc dù không nghe nói qua, bất quá, tồn tại tức là có đạo lý, chưa hẳn đã không có cách hóa giải, vẫn còn năm năm nữa, ngươi có thể tìm kiếm phương pháp xem sao.

Liễu Nghiên gật gật đầu, nói:

- Đừng nói năm năm sau, những năm gần đây ta vẫn luôn tìm cách hóa giải, mặc kệ có thể tìm được hay không, thẳng đến trước khi chết, ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Nhưng mọi chuyện ta cũng phải an bài trước, nhất là Vũ Bang!

Nhìn ra, nữ tử này đối với Vũ Bang có tình cảm cực kỳ sâu đâm, đối với nàng mà nói, Vũ Bang chính là nhà của nàng, vì nhà đương nhiên phải dốc hết toàn lực, điểm này, ngược lại rất giống với mình.

Trong lòng Thần Dạ nhẹ thở dài, nói:

- Sắp tới Đại Tuyên Phủ rồi sao?

- Chiếu theo hành trình của chúng ta, một buổi sau là có thể đến nơi rồi.

Liễu Nghiên chợt hỏi lại:

- Thần Dạ, ngươi vẫn không trả lời ta, đến cùng có đáp ứng yêu cầu của ta không?

- Tính từ ngày hôm nay vẫn còn năm năm nữa mà, có đáp ứng hay không, năm năm sau lại nói đi!

Lời nói đến đây, Thần Dạ nhắm mắt lại, chậm chạp tiến vào trạng thái tu luyện.

Những lời này, đã vượt qua dự liệu của Liễu Nghiên, lại khiến trong lòng nàng thêm vài phầm cảm kích Thần Dạ.... Thần Dạ là đang nói cho nàng biết, chuyện do người làm, nếu như tất cả đều lo liệu tốt cũng chưa hẳn là việc tốt.

Mà một khi đáp ứng xuống, có lẽ nàng chấp nhất của Liễu Nghiên sẽ không còn ở mức mãnh liệt nhát nữa.

Hôm nay cứ mơ hồ như thế, đã có hi vọng, rồi lại khiến hi vọng hư vô mờ mịt, cứ vậy sẽ khiến người sinh ra đồng lực rất lớn, chỉ có như vậy, đối với Vũ Bang, đối với Liễu Nghiên, mới là tốt nhất.

- Thần Dạ, cám ơn!

Liễu Nghiên nhẹ lẩm bẩm, chợt cũng nhắm mắt lại, bắt đầu khôi phục thương thế của mình.

Nửa ngày thoáng cái đã qua!

Một đường đi về phía trước, mọi người Vũ Bang tuy im lặng nhưng vẫn bảo trì phối hợp tương đối cao với nhau, những người này tuy chỉ có vài chục người, nhưng xem sức chiến đấu của bọn hắn trong Tử Vong Sâm Lâm lúc trước cũng có thể biết rõ, thế lực của Vũ Bang trong Đại Tuyên Phủ tuyệt đối sẽ không kém.

Trong Đại Hoa Hoàng Triều, phàm là một mình một phủ một thành, liền có thể chế và quân đội của hoàng thất tồn tại, Đại Tuyên Phủ tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Tường thành cao ngất kia, trước cửa thành cực lớn có một đội binh sĩ tay cầm binh khí đang đứng đó thực hiện chức trách của mình.

Lúc đoàn xe Vũ Bang chậm rãi tới gần thì thái độ có chút ngạo nghễ nghiêm cẩn đối với người bình thường của những binh lính kia lập tức được thu lại, đổi thành nhiệt tình kính cẩn, như vậy cũng đã chứng minh thế lực của Vũ Bang tại Đại Tuyên Phủ rồi.

Đoàn xe tiến vào trong thành, dọc theo đường đi rộng rãi, tiếp tục đi tới địa bàn của Vũ Bang, dọc đường người đi đường đều lui qua hai bên, khiến cho một đường thông suốt.

Cứ đi như thế ước chừng hơn mười phút đồng hồ sau, đoàn xe bỗng nhiên dừng lại, Thần Dạ đã tỉnh lại, hắn vén rèm lên nhìn lại, con đường phía trước đã bị hơn mười ngươi ngăn trở.

Cầm đầu là một vị nam tử trẻ tuổi chừng hơn hai mươi, tay cầm quạt xếp, lộ ra bộ dáng giả vờ tiêu sai, nói thật, lớn lên quả thật cũng có vài phần tiền vốn kia, đáng tiếc ngũ quan có chút âm nhu, khiến dáng cười treo bên khóe miệng kia khiến người nhìn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Liễu Chân giục ngựa tiến lên, nhìn qua nam tử kia, thản nhiên nói:

- Chung Vân, ngươi ngăn lại đường đi của bổn bang chủ, đến cùng có gì muốn chỉ giáo?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.