Chương trước
Chương sau
Hiển nhiên một kích này, thần bí nhân đã muốn đánh chết Thần Dạ!

Tà ý vô tận tràn ngập trên không rừng rập, uy thế vô tận, cả mảnh không gian này cũng như sắp sụp xuống vậy, tu vị của thần bí nhân đã không phải bàn cãi!

Xùy~~!

Không thấy Thần Dạ có hành động gì, mà ở bên kia, quanh thân Liễu Nghiên đã lập lòe hào quang sáng chói, theo sát sau đó hào quang nhập kiếm, từ bên trong trường kiếm, kiếm cương chi khí lăng lệ ác liệt bắn nhanh ra, thẳng đến điểm hôi mang kia.

Bồng!

Trong va chạm nhẹ nhàng, kiếm khí lóe ra hào quang kỳ dị lại như bị cắn nuốt, nhanh chóng tan ra vào trong, một thân khí tức Liễu Nghiên vào thời khắc này cũng như bị tử khí bao vây, nhìn sắc mặt nàng đã không giống như người sống nữa rồi.

- Nghiên nhi!

Ở bên ngoài, bọn người Liễu Chân liền gầm lên, nhưng cũng không biết phải làm gì

- Chủ nhân, vận dụng Cổ Đế Điện!

Đang lúc Thần Dạ muốn chém ra một đao thì Đao Linh bỗng nhiên hô to.

Thần Dạ không chút nghĩ ngợi, tâm thần khẽ động, Cổ Đế Điện mang theo tử mang chói mắt lập tức xuất hiện trước điểm hôi mang kia.

Oanh!

Hôi mang phá không, không chút lưu tình đánh lên Cổ Đế Điện, lập tức, tiếng nổ mạnh vang vọng kịch liệt, kình khí mắt thường có thể thấy được quanh quẩn ra, mà ngay cả không gian cũng như bị xé thành hai nửa.

Bất quá, ngay khi bạo tác thì Thần Dạ lại cảm ứng được điểm hôi mang này dĩ nhiên đã bị Cổ Đế Điện trực tiếp thu nạp vào trong....

- Đao Linh, Cổ Đế Điện sẽ không việc gì chứ?

Thần Dạ lập tức kinh thán hỏi.

Dùng trạng thái Cổ Đế Điện hiện giờ, chống đỡ hôi mang cường hãn kia....

- Chủ nhân yên tâm, Cổ Đế Điện không ở trạng thái đỉnh phong, bởi vậy đối phó cỗ tà khí này cần thu nó vào trong điện mới có thể từng bước hóa giải, bằng không thì không cần phải phiền toái như vậy.

Nghe nói như thế, Thần Dạ bỗng nhiên ngây ra một lúc, một lúc sau mới hỏi:

- Đao Linh, nghe lời này của ngươi chẳng lẽ ngươi và Cổ Đế Điện rất quen thuộc với tà khí này sao?

Đao Linh không phủ nhận, nói:

- Ở sâu trong linh tính của chúng ta, đối với tà khí quả thật có cảm giác quen thuộc, nhưng biết được không nhiều lắm, cũng như nhân loại các ngươi vậy, giống như đã từng quen biết, nhưng lại không nhớ ra được.

Thần Dạ gật gật đầu, đây là do Thiên Đao và Cổ Đế Điện vẫn chưa triệt để khôi phục, hắn cũng không hỏi nhiều nữa, cảm ứng một hồi, cảm thấy Cổ Đế Điện quả thật sẽ không có chuyện gì liền thu nó vào lại.

- Liễu cô nương, ngươi sao rồi?

- Nghiên nhi?

- Tiểu thư?

Hôi mang tiêu tán, tà khí trong không gian cũng không thấy đâu nữa, mảnh không gian này, cuối cùng cũng khôi phục bình thường, đám người Liễu Chân lập tức tiến lên, vây quanh Liễu Nghiên, nguyên một đám sắc mặt phi thường ngưng trọng.

- Cha, tất cả mọi người yên tâm, ta có thể khống chế được mình, trước tiên rời khỏi đây rồi nói!

Liễu Nghiên sau khi cười nói liền dẫn đầu tiến về trước.

Nàng mặc dù thương thế biểu hiện ra ngoài như thế nhưng hành động lại không khác gì người thường, cái gọi là Thiên Thánh chi thể này thật khiến người phải giật mình, Thần Dạ ngược lại rất muốn biết rõ ràng, nhưng cũng không chủ động đi hỏi.

Có người dẫn đường, đoạn đường Tử Vong Sâm Lâm cũng không còn đáng sợ như vậy nữa, sau khi đi chừng một canh giờ, mọi người hữu kinh vô hiểm, rốt cục xuất hiện ở bên ngoài rừng rậm

Ở đây đổ một ít xe ngựa, sau khi nhìn thấy bọn người Liễu Chân, mấy người đang chăm sóc xe ngựa lập tức đi qua đón, hiển nhiên, bọn hắn cũng là người của Vũ Bang.

- Tiểu huynh đệ, mời!

Liễu Chân vô cùng khách khí, lần này nếu không có Thần Dạ thì cho dù Liễu Nghiên có Thiên Thánh chi thể thì Vũ Bang cũng có khả năng toàn quân bị diệt mất rồi.

- Thần Dạ, ngươi lên xe ngựa của ta đi!

Không đợi Thần Dạ lên xe, ở bên khác, Liễu Nghiên đã nhỏ giọng nói.

Thần Dạ ngẩn ra, nhưng cũng không cự tuyệt, dưới đủ loại ánh mắt kỳ quái lao lên xe ngựa của Liễu Nghiên.

Trong xe, hương khí tràn ngập, thập phần tinh xảo!

- Thần Dạ, cám ơn ngươi!

Thân hình uyển chuyển ngồi xuống bên cạnh Thần Dạ nói.

Thần Dạ ngẩng đầu nhìn lại, có lẽ do thương thế hiện ra nên Liễu Nghiên giờ phút này lộ ra có chút nhu nhược, có thể là do được mình ra tay giúp đỡ nên trên mặt nàng còn mang theo nhu ý nhàn nhạt

Thần Dạ cười nói:

- Liễu cô nương, những lời này, ngươi đã nói rất nhiều lần rồi.

Liễu Nghiên lắc đầu, nói khẽ:

- Ngươi cứu vãn toàn bộ Vũ Bang, đừng nói là nói nhiều lần, cho dù là nói cả đời ta cũng không thấy nhiều.

Thần Dạ gãi gãi đầu, những lời này, hắn có chút không chịu nổi, bất quá, nhìn nét mặt Liễu Nghiên lộ ra bi thương nhàn nhạt, tâm thần hắn không khỏi khẽ động, chần chờ một chút mới hỏi:

- Liễu cô nương, ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ sao?

Ánh mắt hai người sau khi nhìn nhau một lát, Liễu Nghiên liền hơi có chút khẩn trương dời đi, hai tay xoa mép váy, nói:

- Thần Dạ, ngươi có biết cái gì gọi là Thiên Thánh chi thể không?

- Không biết!

Liễu Nghiên nói:

- Thiên Thánh chi thể, bẩm sinh đã có thiên phú mà khó ai sánh bằng, tốc độ tu luyện gấp đôi bất kỳ ai, cái này cũng bao gồm cả những người kinh tài tuyệt diễm kia.

Nghe nói như thế, trong mắt Thần Dạ không khỏi lộ ra khiếp sợ thật sâu.

Tốc độ tu luyện gấp hai lần bất luận kẻ nào, đây là khái niệm gì? Một người thiên tư trác tuyệt, từ lúc tiếp xúc tu luyện, đến Huyền Cảnh, nếu như nói cần ba năm vậy thì Liễu Nghiên chỉ cần đến một năm rưỡi là đã có thể tranh phong rồi.

Loại tốc độ này, đủ để miểu sát bất kỳ người nào trên thế gian. Ở trước mặt Liễu Nghiên, cái gì thiên tài đều biến thành phế vật hết cả!

Nhưng khiếp sợ qua đi, trong lòng Thần Dạ cũng xuất hiện một vòng lo lắng, Thiên Thánh chi thể, không thể nào chỉ có vậy.

- Người có được Thiên Thánh chi thể không chỉ có tốc độ tu luyện kinh người, còn có thiên phú che giấu khí tức cường đại, chỉ cần ta không muốn, trừ phi cao thủ tu vị cao hơn ta ba cảnh giới mới có thể phán đoán chuẩn xác được tu vị chân thật của ta.

Liễu Nghiên nặng nề cười nói:

- Ngoại trừ hai điều này ra, Thiên Thánh chi thể còn có một mặt cường đại khác, đó chính là lúc chiến đấu với người khác, nguy cơ trước mắt, có thể lợi dụng sự đặc biệt của Thiên Thánh chi thể để phát huy ra thực lực gấp hai lần bản thân, đối với các mật pháp khác mà nói, đây mới thực sự là mật pháp.

Thần Dạ kìm lòng không được nhẹ gật đầu, lúc đại chiến với thần bí nhân kia, hắn đã được chứng kiến rồi, không nhìn ra Thiên Thánh chi thể kinh khủng bực nào cũng chỉ là do đối thủ quá mức cường đại thôi.

- Nhưng Thần Dạ, ngươi lại không biết rõ....

Liễu Nghiên cô đơn cười cười:

- Kỳ thật Thiên Thánh chi thể, đại biểu không phải huy hoàng, mà là tử vong!

- Sao lại nói thế?

Thần Dạ trầm giọng hỏi.

- Thiên Thánh chi thể, thế gian điên cuồng, mỗi người có được thể chất như vậy nhìn như phong quang vô hạn, nhưng trên thực tế, chỉ có chính bọn hắn mới rõ ràng, cái gọi là thiên phú tu luyện thiên hạ vô song, cái gọi là mật pháp kinh người, kỳ thật những thứ đó đều dùng tiêu hao sinh mệnh lực làm đại giá cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.