Edit: Trucxinh
Ngày xuân tươi đẹp, khả năng diễn đạt và lý giải của Đông Phương Manhlại tiến thêm một bậc. Ít nhất, lúc hắn không cao hứng, hắn sẽ chủ độngnói với Yến Hồng: “Manh Manh đang bực mình.” Mỗi lần như thế, Yến Hồngbiết hắn cần được khích lệ yêu thương. Khụ, cái gọi là khích lệ yêuthương, chính là ôm ấp, hôn hôn đại loại thế. Một khi được khích kệ kiểu này, thông thường không bao lâu hắn sẽ không mất hứng nữa. Đương nhiêncũng có lúc ngoại lệ. Ví dụ như hôm nay.
Sáng sớm thỉnh an xong, Yến Hồng bị mẹ chồng giữ lại, nói là mẹ chồngcon dâu có một số chuyện riêng tư cần nói. Đông Phương Manh không thíchngồi lại những lúc thế này, bởi vì hắn thường không hiểu lắm họ nói gì,mà hắn cũng chả thích phát biểu ý kiến. Vì thế hắn tự mình đứng dậy đira ngoài. “Manh nhi, đừng ra phủ một mình nha con.” Lão phu nhân khôngyên tâm căn dặn. Hắn dừng chân, quay đầu nhìn mẹ mình, nửa ngày mới gậtđầu, sau đó nhấc chân đi ra cửa. Lão phu nhân cười tươi như hoa, thằngbé này, càng lúc càng hiểu chuyện. “Hồng nhi à, vẫn chưa có động tĩnh gì hả con?”
Yến Hồng biết lão phu nhân giữ nàng lại chắc chắn có chuyện muốn hỏi.Thế nên nàng vừa nghe mẹ chồng nói có chuyện riêng tư muốn bàn là thấyđau đầu. Sinh con đâu có giống ảo thuật, muốn có là có à… “Làm mẹ thấtvọng rồi, hình như không có gì lạ cả.” Yến Hồng cúi đầu nói nhỏ.
“Con cũng không cần áp lực quá, mẹ cũng chỉ hỏi thế thôi.” Có lẽ thấytâm tình nàng hơi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-tuong-cong-ngay-tho-de-nhat-manh-phu/11807/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.