Lưu Hằng Dự không nhìn nổi nữa bèn nói: "Ngu dốt, bệnh này hơn năm mươi tuổi mới xuất hiện, bây giờ anh còn chưa nhiễm bệnh, bảo thần y Diệp cứu kiểu gì?"
Ấy.
Lưu Thụy sửng sốt, muốn đứng lên nhưng cảm thấy tự đứng lên thì không hay lắm.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Thanh, hi vọng anh có thể cho mình một bậc thang đi xuống.
Diệp Trường Thanh nói với vẻ khó chịu: "Nếu không có ba anh thì anh có quỳ nữa quỳ mãi, tôi cũng không thèm quan tâm."
Lưu Thụy lúng túng đứng lên: "Cảm ơn cậu, tôi... tôi thực sự có mắt như mù, không nhìn thấy núi Thái Sơn, sau này xin rút kinh nghiệm."
Lưu Hằng Dự thấy mọi việc đã kết thúc mới mời Diệp Trường Thanh vào nhà họ Lưu lần nữa.
Đến phòng khách, Lưu Thụy đuổi giúp việc đi, anh ta tự bưng trà, hầu hạ bên cạnh, nhìn Lưu Hằng Dự nói chuyện phiếm với Diệp Trường Thanh.
Hai người hàn huyên vài câu, chủ đề quay về vấn đề hiện tại: "Thần y Diệp, lúc ở ngoài cổng, thằng con bất hiếu của tôi nói cậu có việc cần tìm, chẳng hay đó là chuyện gì? Lưu Hằng Dự tôi nói rõ quan điểm trước, chỉ cần cậu muốn thì nhà họ Lưu tôi có lên núi đao xuống biển lửa cũng phải làm cho cậu."
Diệp Trường Thanh cười nói: "Không đến mức lên núi đao xuống biển lửa. Bạn gái của tôi tên Triệu Thu Yên. Bây giờ cô ấy là chủ hiện tại của nhà họ Ti nhưng có một số người nhà họ Triệu không phục. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-than-y-tich-linh/3548013/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.