Lưu Thụy thấy ông cụ nhìn chằm chằm Diệp Trường Thanh, còn kêu thần y gì đó thì tưởng ông ấy nhận nhầm người, trước giờ mắt ông cụ vẫn luôn kém, có đôi khi còn không nhận ra được nam hay nữ.
Anh ta bèn nói: "Ba, đây là một tên lừa đảo thôi, đừng để ý. Bây giờ trên đời loại người gì cũng có, còn dám đến nhà họ Lưu chúng ta mà lừa gạt."
Lưu Hằng Dự nheo mắt lại, quan sát cẩn thận, càng nhìn càng thấy giống: "Cậu... là thân y mà."
Diệp Trường Thanh đáp lời đầy lạnh lùng: "Sao hả, khỏe rồi là không nhận ra tôi nữa à?"
Lưu Hằng Dự nghe thấy giọng nói, lập tức đến chào đón: "Thật sự là cậu, khách quý, khách quý, cậu là khách quý nhất của phủ Lưu tôi. Thật sự vẻ vang cho kẻ hèn này mà!"
Cảnh tượng đó khiến Lưu Thụy phải nhíu mày, cứ cho là bác sĩ chữa khỏi bệnh cho ba thì cũng không cần nhiệt tình đến vậy chứ. Chữa bệnh đưa tiền, chỉ là một giao dịch thôi mà. Với địa vị của nhà họ Lưu ngày hôm nay, chẳng lẽ còn phải cung kính với một bác sĩ như vậy?
Diệp Trường Thanh hừ lạnh một tiếng: "Đừng giả mù sa mưa. Vừa nãy con của ông còn mắng tôi, nói tôi là đồ lừa đảo. Cửa nhà họ Lưu của ông cao quá, tôi với không đến!"
Lưu Hằng Dự sững sờ, sau đó quay đầu quát lớn với Lưu Thụy: "Xin lỗi thần y Diệp mau! Đồ không có mắt, anh lại dám láo với thần y Diệp!"
Lưu Thụy nhíu mày, nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-than-y-tich-linh/3548012/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.