- Tặng cho ta? Tiểu tử ngươi là đang diễu cợt Dực mỗ sao? 
Nghe câu trả lời của đối phương xong thì khuôn mặt Dực Vũ tối sầm lại. Khí thế trên người ông ta cũng bắt đầu tăng vọt, xem chừng không có một câu giải thích thỏa đáng sẽ động thủ. Tôn nghiêm của cao thủ Chân Võ Môn không thể bị đùa bỡn, sĩ khả sát, bất khả nhục. 
- Hì hì Dực trưởng lão không cần phải hoài nghi thành ý của Mộc gia. Thứ nhất, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Nếu không thật lòng muốn cùng ngài kết giao, chúng tôi há sẽ để lộ tin tức quan trọng này cho ngài biết chứ. Đây chẳng phải là hành vi tự chuốc lấy phiền phức hay sao? Còn việc lừa gạt ngài lại càng không thể xảy ra, Mộc lão gia chủ anh minh không thể đập vỡ quan hệ tốt đẹp giữa gia tộc và Mạc Kiếm Môn được. 
Tài ăn nói của Tiểu Hắc thật đáng nể. Vốn Mộc gia và Mạc Kiếm Môn cũng chỉ là song phương hiểu biết, nào có cái gì quan hệ tốt đẹp như nó nói. Có điều lời của tiểu tử này lại khá kín kẽ hợp lý khiến cho Dực Vũ nghe xong cũng phải suy ngẫm, thái độ hòa hoãn lại không ít. 
- Hừ, không ngờ đứa nhóc như ngươi lại dẻo miệng như thế. Được rồi, nói đi. Các người muốn gì? Ta không tin Mộc gia ném ra một cái lợi ích to lớn lại không có bất kỳ điều kiện gì kèm theo. Lão phu sống đến từng này tuổi cũng không phải chưa trải chuyện đời, có gì cứ nói thẳng thắn ra. 
- Haha 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-than-thau/439288/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.