Chương trước
Chương sau
Quyển 2: Bắc đại lục sơ phong khởi.

Tác giả: Hắc Thư Sinh.

Biên: Bạch Tú Tài.

- Các hạ vô duyên vô cớ đến gây chuyện tại Triệu quốc, có phải hay không nên cho chúng ta một cái công đạo?

Vệ Cơ chắp tay chào hỏi lại dùng ngữ khí trách cứ. Chiêu này cũa gã cũng là để câu giờ chờ viện binh đến, không ngờ đã bị lão già phía đối diện vạch trần ngay:

-Công đạo cái rắm. Tiểu tử ngươi đừng có làm bộ giở trò kéo dài thời gian. Lão phu cũng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, khôn hồn thì mau tránh đường.

Nói xong, cũng không đợi Vệ Cơ đáp lại, lão già kia đã chụp lấy nử tử trong làn khói đen phi thân nhảy lên một căn nhà gần đó.

- Khốn kiếp, bắn cho ta.

Mệnh lệnh Vệ Cơ vừa ra, từ những cây súng kỳ lạ, từng tia đạn có tốc độ cực nhanh đã khai hỏa. Những nơi như tường gạch hay sắt thép khi bị bắn trúng đều dễ dàng xuyên thủng như bong bóng.

- Đuổi theo

Nghiến răng hét to, đám thủ hạ của Vệ Cơ cùng với lão giả họ Thôi liền nhanh chóng truy đuổi theo hướng lão già kia chạy trốn.

Kịch tan, người tản.

Vốn một khu vực bị phong tỏa liền thoáng cái đã không còn nhiêu người. Vệ Cơ thở ra một hơi, xoay người đứng từ xa nhìn về phía Tiểu Hắc rồi từng bước tiến lại gần.

Đám chủ quán thấy người ăn mặc trang phục giống đặc vụ hay gì thì sợ hãi vội vàng núp vào, chỉ có Tiểu Hắc vẫn thản nhiên như không có gì.

- Tiểu huynh đệ, món mì này rất ngon à?

Vệ Cơ đi đến ngồi xuống đối diện Tiểu Hắc, nở một nụ cười khá chân thành bắt chuyện.

- Không tệ, hoành thánh khá ngon, món tàu hủ chiên này cũng rất tuyệt.

Tiểu Hắc vừa ăn vừa trả lời, không lạnh không nhạt.

- Được, cho ta một phần giống vậy.

Món ăn được dọn ra, Vệ Cơ nếm thử một chút, rồi gật đầu khen:

- Mỹ vị tại nhân gian, không nghĩ tới so với mấy nhà hàng năm sao thì món ăn đường phố lại chẳng kém cạnh bao nhiêu.

Cái gì mà nhà hàng năm sao không thể so sánh? Ý nói là nhà ngươi từ bé chỉ toàn ăn nơi sang trọng thồi à?

- Hắc Tử, tên của cậu đúng chứ? Tự giới thiệu tại hạ gọi là Vệ Cơ, là người của bộ nội khí mật vụ của Triệu quốc.

- Ồ

Trước thái độ khá nhã nhạn lịch thiệp của Vệ Cơ, Tiểu Hắc chỉ lười nhác đáp lại. Dẫu vậy, Vệ Cơ vẫn làm như không để ý mà tiếp tục cười nói:

- Cậu là một trong những nhân vật mà chúng tôi đặc biệt chú ý. Không nói đến thân phận được của cậu được Đoạt Mệnh Môn thay đổi che giấu mà việc cậu đi lại thân thiết với tiểu công chúa của tông phái này cũng đã nói lên rất nhiều điều rồi.

Hạ Khiết An, nàng lại hại ta rồi. Trong lòng thầm thở dài, Tiểu Hắc biết một khi đã có quan hệ với cô nàng thì trước sau gì cũng dẫn đến phiền phức khắp nơi.

Mà phiền phức thì đã sao? Với tu vi của mình hiện tại, nếu không cần lo lắng cho người thân thì Tiểu Hắc tự tin cả Triệu quốc này nó cũng đủ sức quậy lên một trận long trời lở đất.

- Việc người của Quang Minh Tông mất tích ta nghĩ chắc cậu cũng có biết?

Vệ Cơ vừa nói vừa quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất trên khuôn mặt Tiểu Hắc. Tiếc thay, gã lại chẳng nhận ra được điều gì cả.

- Quang Minh Tông sao? Chưa nghe bao giờ.

Cười như không cười, Tiểu Hắc tiếp tục ăn vặt, mấy trò chơi tâm lí này dám giở ra trước mặt tu tiên giả thì khác gì tự rước lấy nhục. Phải biết rằng tâm lý của người tu tiên cực kỳ cứng rắn, ngay cả đầu óc tư duy cũng được nâng cao theo tu vi tăng trưởng.

- Ta thấy chúng ta đều là người thông minh, ngươi hôm nay tự dưng lộ diện ở đây không phải chỉ để thưởng thức mấy thứ này chứ?

Vệ Cơ cũng không muốn nhiều lời, tốt nhất là nên ngả bài. Theo gã điều tra thì tên tiểu tử tên Hắc Tử này khá kín đáo, ngoại trừ những sinh hoạt bình thường cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là một thiếu niên tầm mười ba tuổi lại có thể đi lại thân thiết với tiểu thư nhà họ Hạ? Không nói đến tên Thạch Viễn của Quang Minh Tông, chỉ đám con cháu gia tộc ở Đại Thiên học viện cũng đủ khiến cho bất kỳ kẻ muốn thân cận với Hạ Khiết An phải lui bước.

Thế mà kết quả thì sao? Tên tiểu tử kia vẫn chẳng bị mất một sợi lông nào, còn đám hộ hoa sứ giả thì lại ngoan ngoãn lạ thường.

Còn đám Quang Minh Tông lại toàn quân bị diệt một cách thần bí. Nếu nói không dính dáng đến tên Hắc Tử này thì một chút Vệ Cơ cũng không tin.

Với tính cách không làm chuyện mình không nắm chắc, Vệ Cơ đối đãi với Tiểu Hắc hết sức thận trọng. Điều này khiến cho không ít thân vệ đi theo gã có phần khó hiểu, không biết lý do gì ma vị trưởng quản của mình lại khách khí với một thiếu niên trẻ nhìn rất bình thường kia.

- Không tệ, xem ra Vệ gia thật sự đã có một nhân tài kế nghiệp.

Nở nụ cười nhạt, Tiểu Hắc nhìn Vệ Cơ trong lòng đã có đánh giá. Mọi chuyện nó làm mấy hôm nay thật ra không phải để trả thù gì cả, tất cả chỉ vì một mục đích là gây chú ý để thả câu con cá lớn họ Vệ này mà thôi.

- Ồ, tiểu tử ngươi nhận thức ta? Quả nhiên là ngươi có chuẩn bị mà đến.

Vệ Cơ không bất ngờ, đối phương cố ý lộ diện chính là muốn gặp mặt gã. So với đám pháp sư đáng ghét kia thì Vệ Cơ thấy hứng thú với tên Hắc Tử thần bí này hơn.

- Vệ công tử vang danh Triệu quốc, mấy ai mà không ngưỡng mộ đại danh. Nếu ngươi là người hoàng thất thì e là đã trở thành một đời tuấn kiệt dẫn dắt cả thế giới này rồi.

Thông tin về Vệ Cơ đã được Tiểu Hắc nghiên cứu rất kỹ. Kẻ này có chút bản lĩnh, thông minh nhưng có vẻ tự phụ. Những người như thế đều không muốn bị người khác áp chế mình, mà Vệ gia chính là bị hoàng gia Triệu quốc nhìn chằm chằm. Cho nên, chỉ cần đả kích một chút thì Vệ Cơ chắc chắn sẽ bị lung lạc ngay.

Quả nhiên, Vệ Cơ thoáng chấn động khoảng khắc đều bị thần thức Tiểu Hắc nắm bắt được.

- Haha, tiểu huynh đệ cậu thật biết đùa. Vệ mỗ chỉ là con cháu trung tướng, trách nhiệm bảo hộ quốc gia, nào có dám so bì với những thiên tài của hoàng gia cơ chứ.

Vệ Cơ mặt không đổi sắc cười to đáp lại. Có những thứ dù chết cũng không thể nói bậy, Vệ Cơ cho dù kiêu ngạo đến đâu cũng không thể thừa nhận bất cứ thứ gì. Phải biết rằng trừ Vệ gia ra thì còn không ít thế lực khác ngoài trong chính quyền đấu đá lẫn nhau. Chỉ cần một sai phạm thôi cũng đủ cho gã ăn đủ phiền toái.

- Nếu Vệ công tử đã không có chí lớn thì ta cũng không còn gì để nói. Vốn dĩ muốn cùng ngươi hợp tác một phen.

Nở một nụ cười bí hiểm, Tiểu Hắc vươn vai một cái rồi nói:

- Chủ quán, tính tiền.

- Tính vào phần của ta đi. Hắc Tử huynh đệ, nếu có thời gian thì chúng ta hãy tìm một chỗ khác trò chuyện, cậu thấy thế nào?

Vệ Cơ rất nhanh đã ra hiệu cho thân vệ của mình tranh thủ thanh toán, còn đưa ra lời mời với Tiểu Hắc. Trực giác nói cho gã biết, đây là một cơ hội gì đó mà bản thân không nên bỏ lỡ. Loại chiêu thức dẫn dụ này của Tiểu Hắc khá đơn giản nhưng đối phương sẽ không thể nào không rơi vào bẫy được.

- Được thôi

Thế là cả hai liền đi đến sân thượng một toa nhà gần đó, thân vệ của Vệ Cơ đều lui ra cả.

- Ở đây sẽ không ai nghe được chúng ta nói gì nhỉ? Xem ra Vệ công tử cũng thật cẩn trọng.

Tiểu Hắc nhìn về phía thành phố cười nhạt nói. Vệ Cơ đứng sóng vai kế bên thở dài lên tiếng:

- Vệ gia ta nhìn vào tuy uy phong lẫm liệt thế nhưng vẫn chịu giám thị chặt chẽ. Ngươi nghĩ tại sao ta lại chịu chạy đến nội khí mật vụ mà không phải ra chiến trường theo nghiệp của gia gia mình?

Tiểu Hắc liếc Vệ Cơ một cái rồi đùa một câu nói:

- Xem ra trong lòng ngươi thật sự có dị tâm rồi Vệ công tử. Mà cũng đúng, thời đại nào cũng thế, hoàng gia cũng chỉ là chiêu bài, nếu không có thực lực thì cũng sẽ bị thay thế mà thôi.

- Ngươi quả nhiên là người đáng để nói chuyện, đối với bọn vô dụng khác không giống nhau.

Vệ Cơ đôi mắt sáng lên, lại tiếp tục nói:

- Quân đội Triệu quốc tuy mạnh nhưng không có nghĩa là ai cũng dễ dàng khống chế. Còn về tư quân thì hoàng gia lại hạn chế tối đa. Cho nên nếu nói trừ đám người giang hồ tu luyện nội khí kia thì chỉ có hoàng gia là thế lực lớn mạnh nhất.

- Nói thẳng ra là ngươi muốn nuôi dưỡng thế lực riêng để đủ sức có tiếng nói riêng chứ gì. Mà việc này lại vô vọng bởi vì hoàng gia sẽ không cho những thế lực phụ thuộc quá mạnh để có thể thoát khỏi khống chế của họ.

Tiểu Hắc lười nhác chỉ vào trọng điểm nói. Nó thầm nghĩ nếu đại tướng quân Vệ Võ biết được tâm tư của đứa cháu yêu thì có nổi trận lôi đình đem Vệ Cơ ra đánh một trận không nhỉ.

- Đúng là như thế. Ta vốn thân cô thế cô, muốn xây dựng lực lượng thật sự lực bất tòng tâm.

Xem ra con hàng này cũng không có hậu thuẫn nhiều từ gia tộc rồi. Mà chuyện này cũng không có gì là lạ, nếu Vệ gia có tâm tư khác thì e là đã sớm bị hoàng gia thanh trừng hoặc hai bên đánh nhau một trận to.

- Việc này ta có thể giúp ngươi một tay. Có điều ngươi phải biết nếu có gì sẽ liên lụy đến cả Vệ gia đấy.

Đã đến lúc thả lưới, Tiểu Hắc mỉm cười đưa ra đề nghị. Không phải Hắc Long Bang, cũng chẳng phải Ngạ Quỷ, mà Vệ Cơ mới thật sự là con cờ đầu tiên trong kế hoạch phá cục của nó. Một nước đi mà không ai ngờ tới, Tiểu Hắc đã tính toán rất kỹ để đưa ra lựa chọn này.

- Vệ gia sao? Haha, nếu như không có gì thay đổi thì khi gia gia ta ngã xuống thì hoàng gia cũng sẽ biến Vệ gia thành dĩ vãng. "Điểu tận cung tàn" ta hiểu rất rõ. Thậm chí hiện tại bọn chúng đã sớm ra tay chèn ép chúng ta rồi.

Cười to ngặt nghẽo, Vệ Cơ hai mắt trừng lên mang theo sát ý. Thời đại nào thì chính trị và quyền lực vẫn không thay đổi về mặt bản chất. Tranh đấu không ngừng, lợi ích đan xen, bạn thù thay đổi liên tục.

- Ngươi có thể giúp ta một tay? Khẩu khí cũng lớn quá đấy. Cho dù là thập đại môn phái cũng chẳng thể gây nổi sóng gió gì với hoàng gia, trừ khi cả đám liên hợp lại hoặc là Chân Võ Điện động thủ.

Lắc đầu, Vệ Cơ có chút chán nản nói. Có thể là trong lòng mang theo phiền não nên gã mới nói nhiều thế. Cho dù Tiểu Hắc có thế lực lợi hại thì thế nào, muốn lật trời được ư?

- Ồ, vậy Vệ công tử ngươi nói xem, hoàng gia có dám tự tiện chém giết địa cấp cao thủ không? Còn là địa cấp của Ngạ Quỷ?

Tiểu Hắc khịt mũi khinh thường, hoàng gia cũng là một kẻ từ con rối trong tay đám nội khí giành quyền tự chủ thôi. Nói trắng ra là thấy thịt đè người, mà cái đó thì Tiểu Hắc chẳng có gì phải bận tâm cả.

- Cái này... Nếu là địa cấp gây nguy hiểm thì hoàng gia sẽ nhất định trừ khử, còn Ngạ Quỷ thì...trừ khi mâu thuẫn không thể hóa giải, nếu không họ sẽ không chọc đến đám người đó.

- Hắc hắc, nói thế thì hoàng gia cũng có gì mà ngươi tung hô cho lắm vào. Địa cấp cường giả của Ngạ Quỷ bọn ta đã chém rụng vài tên, ta đây còn muốn nhổ tận gốc tổ chức đó nữa. Cho nên căn bản cái hoàng gia gì đó trong mắt bọn ta cũng chẳng có gì to lớn mà phải kiêng nể cả.

Lời nói có chút ngang ngược song Vệ Cơ nghĩ đi nghĩ lại thì thấy quả thật tiểu tử trước mặt có thế lực dọa người. Nếu có được hậu thuẫn này thì biết đâu Vệ gia của bọn họ sẽ có thể lật ngược tình thế, cho dù không thể đánh bại hoàng gia thì cũng có thể đưa ra chút yêu sách để độc lập. Nghĩ đến đây, nắm tay Vệ Cơ xiết chặt, trong lòng không khỏi bừng lên ngọn lửa hi vọng vốn đang lụi tàn dần.

- Tốt, nếu như ngươi có thể giúp được cho Vệ gia ta, thì chúng ta sẽ ......

Đang muốn hứa hẹn gì đó, Vệ Cơ chợt khựng lại vì gã không biết Vệ gia có gì để đổi lấy sự giúp đỡ của đối phương cả.

- Người ta muốn hợp tác là Vệ Cơ công tử ngươi, không liên quan gì đến Vệ gia cả. Còn về hợp tác thế nào chúng ta sẽ từ từ bàn bạc.

Tiểu Hắc mỉm cười nhìn Vệ Cơ, kẻ này đúng là nhân tuyển thích hợp để gây nên sóng gió ở Triệu quốc. Những dự tính tiếp theo cũng đến lúc thực hiện rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.