Chương trước
Chương sau
Quyển 2: Bắc Đại lục sơ phong khởi.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạc Tú Tài

- Cái thứ này được gọi là "quỷ thảo" sao?

Nhìn thấy một chút cỏ màu đen kỳ lạ, Tiểu Hắc không khỏi hiếu kỳ. Thiên tài địa bảo trong thiên hạ nhiều vô số kể, nếu phải nhớ hết thì cần phải có một tu vi cao thâm cùng thần thức cực tốt.

"Thứ này ngươi không nhận ra cũng không có gì kỳ quái cả. Nó vốn không phải là vật phẩm trời sinh mà do quá trình tiếp xúc với vật ô uế và tránh ánh nắng từ khi sinh trưởng. Thứ này đối với tà tu nhập môn thì cũng có chút tác dụng, còn với tu sĩ thông thường lại khá chướng mắt. Dĩ nhiên, nếu đồ đệ ngươi có ý định thử nghiệm vài pháp thuật hơi đen tối thì có thể cần dùng đến đấy"

- Ồ, lại còn như thế. Hắc hắc, đệ tử vốn không kén cá chọn canh. Lỡ sau này đem nó để trao đổi cũng không phải ý tưởng tệ.

Vốn là kẻ nghèo rớt mồng tơi, thứ gì cũng không có cho nên Tiểu Hắc đối với vật phẩm gì có chút tác dụng với mình sẽ không ném đi. Còn cái gì tà tu hay chính đạo đều vô nghĩa với nó, chỉ cần không có hại cho bản thân thì quan trọng làm gì cả.

- Phía nử tử kia chắc sắp ăn phải trái đắng rồi. Cơ mà trông cô ta không phải dạng không có mấy chiêu bảo mệnh.

Quả đúng như Tiểu Hắc tiên đoán, cô gái tên Tiểu Ái đánh được vài hiệp liền rơi xuống hạ phong. Sắc mặt của cô ta vô cùng nghi hoặc, bởi vì lão già đối diện chẳng có dấu hiệu bị ảnh hưởng từ trận đồ của mình cả.

- Tiểu nha đầu, nếu chỉ có chừng ấy bản lĩnh thì chịu chết đi thôi.

Vị Lâm gia chủ sau thời gian có phần kiêng kỵ thì giờ mạnh bạo tấn công. Chắc chắn con trai và vợ mình đã cầu cứu phía an ninh Triệu quốc, cao thủ sẽ sớm đến hỗ trợ.

- Vốn không muốn dùng đến thứ này, nếu ngươi không muốn cái chết êm ái thì hãy nếm thử đây.

Lấy từ trong tay ra một cái bình nhỏ, nữ tử cắn răng mở nắp ra, một luồng khói đen phóng ra. Ngay lập tức, cả căn phòng ăn trở nên lạnh lẽo một cách quỷ dị.

- Tà thuật?

Kinh nghiệm sống của vi Lâm gia chủ có vẻ cũng không ít. Cảm nhận được nguy hiểm, ông ta vội vàng lui lại tạo khoảng cách với cô gái trước mặt.

- Hừ, ngươi có chạy cũng không thể thoát được đâu.

Nữ tử tên Tiểu Ái nét mặt ngoan độc, vung tay một cái, khí lạnh liền đeo bám theo lão già không buông.

- Quả nhiên là pháp sư, lại còn có cả oán linh cực phẩm đã được tinh luyện. Sư phụ, xem ra suy đoán của chúng ta không sai, có lẽ thật sự có tu tiên giả ẩn núp đâu đó trên thế giới này. Hoặc là truyền thừa còn sót lại của bọn họ.

Oán linh thượng phẩm có thể to bằng cả một tòa nhà lớn, thế nhưng oán linh cực phẩm lại không tăng trưởng về thể tích nữa mà ngược lại sẽ cô đọng lại. Cho nên nếu không có bí pháp thì dù nuôi dưỡng bao lâu cũng rất khó để oán linh thượng phẩm tiến giai thành cực phẩm.

Biến đổi về chất thì dĩ nhiên cũng sẽ lợi hại hơn không chỉ một, hai phần. Nhìn làn khói đen phủ lấy lão già huyền cấp kia, Tiểu Hắc không khỏi hứng thú suy ngẫm. Tuy mấy oán linh này chỉ là thứ da lông bèo nhất trong quỷ đạo, nếu thật sự là quỷ vật chân chính thì không biết sẽ còn đáng gờm đến thế nào nữa.

- Cũng nên rời khỏi rồi, việc ở đây không còn nhiều liên quan đến ta.

Liếc nhìn phía xa một chút, khóe miệng Tiểu Hắc cong lên một nét tiếu dung. Nó hoàn toàn có thể dùng sức mạnh đánh gục cô ả nhanh chóng và sưu hồn. Chỉ tội cái tính khí trẻ con muốn xem kịch lại nổi lên, nó tò mò muốn xem vị Tiểu Ái này còn bao nhiêu bản sự để lấy ra.

"Ài, rốt cuộc vẫn là cần rèn luyện thêm"

Diệp Thanh Hàn có chút thở dài, nhìn đứa học trò của mình mà than nhẹ. Ở tu chân giới, bất kỳ một sai phạm nào cũng phải trả giá, những kẻ ngây thơ trừ khi được bảo bọc cực tốt. Nếu không bước ra ngoài lăn lộn sẽ không thể sống nổi qua ba nốt nhạc. Lòng người hiểm ác, kẻ tu tiên tâm trí đều được tẩy tủy, linh động hơn người thường, nào có ai là não tàn đâu cơ chứ.

Không lâu sau, một loạt xe cảnh sát lao đi mở đường như tên bắn, ngay sau họ là những chiếc xe hơi chuyên dụng cao cấp. Thông thường chỉ có những mật vụ xịn xò của Triệu quốc hoặc nhân vật cấp lãnh đạo mới dùng đến. Kẻ đến không ai khác chính là Vệ Cơ.

Từ khi đến Vĩnh Dương thì vị thanh niên tài tuấn này cảm giác như mọi rắc rối đều đổ dồn đến. Vốn việc người Quang Minh Tông bị diệt trong tích tắc không truy ra dấu vết thì cũng không nói. Bọn họ sau khi tìm hiểu cũng đã liệt ra vài đối tượng khả nghi. Tiếp theo thì thế quái nào mấy thành phố xung quanh lại xảy ra những vụ việc rúng động như Hắc Long Bang bị nhổ tận gốc nhiều cứ điểm. Rồi lại thêm vài tên cao thủ địa cấp nghi ngờ thuộc Ngạ Quỷ bị ám sát.

Vâng, là bị ám sát. Lúc đọc tin này Vệ Cơ suýt tí phải sặc nước, có xúc động phải giơ ngón tay cái cho hung thủ to gan kia. Phải biết rằng Ngạ Quỷ là tồn tại đáng sợ mà thập đại môn phái nếu tính riêng lẻ thì phải kiêng nể họ mấy phần, không dám đụng chạm đến. Đã thế kẻ bị ám sát lại là địa cấp đấy, không phải mấy con hàng hoàng cấp hay huyền cấp tầm thường đâu.

Thông thường một địa cấp ngã xuống liền trở thành tin tức nóng hỏi gây sốc cho giới võ đạo. Không ngờ một lượt mấy địa cấp đều bị hạ sát, đã thế kẻ ra tay lại chẳng buồn phi tang thi thể. Đây chính là thách thức một cách trần trụi. Không cần phải đoán thì ai cũng có thể đoán ra Ngạ Quỷ sẽ lập tức có biện pháp phản ứng đáp trả ngay thôi.

Hôm nay, lại đâu ra một tin cầu cứu khẩn từ một đại gia tộc phụ thuộc vào chính quyền Triệu quốc. Theo như camera giám sát thì khu biệt viện nhỏ này chỉ là bất động sản riêng của một vị trưởng lão chuyên về sinh ý của gia tộc đó.

- Pháp sư của Tấn quốc? Hừ, bọn chúng không phải đại thương nguyên khí hay sao mà còn chạy tới Triệu quốc chúng ta gây rối.

Mang theo tâm trạng khó chịu, Vệ Cơ liền đem theo một dàn hảo thủ để xả một bụng ức khí của mình.

- Vệ phó trưởng, người của chúng ta đã sơ tán dân cư xung quanh rồi. Thôi lão đã đi trước một bước, người còn có gì phân phó?

Một gã thân vệ liên lạc qua điện thoại, ánh mắt Vệ Cơ nhìn phía biệt phủ Lâm gia kia có chút suy ngẫm nói:

- Tạm thời không cần thiết cường ngạnh, cứ chờ lệnh của ta.

- Rõ

Họ Vệ rất thông minh, mà càng thông minh sẽ càng đa nghi. Một kẻ tạo ra một thứ gì đó như sương mù đen xì, lại không tính toán để Lâm gia có thể cầu cứu ra ngoài. Đây là hành động thiếu chuyên nghiệp đến cỡ nào?

Là tên kia quá lỗ mãng hay là một cái bẫy đợi sẵn?

Quả thật nử tử kia cũng không nghĩ đến trận pháp vốn rất ít người hiểu biết lại xui xẻo đụng phải Tiểu Hắc. Thế là thành ra trận pháp cách ly của ả trở thành một trò cười khi ngoài lớp sương mù đen ra thì chẳng có bấy nhiêu tác dụng cả.

- Đến muộn rồi

Thôi lão dùng tốc độ kinh người của địa cấp cường giả lao thẳng vào bên trong màn sương. Rất nhanh lão ta đã phát hiện ra một nhà Lâm gia đều chết hết cả mà hiện trạng vô cùng kinh dị.

- Đúng là ma thần của đám pháp sư, bọn họ vừa bị sát hại không lâu.

Khả năng quan sát của địa cấp cường giả là cực kỳ mạnh mẽ. Lão ta nhìn vào hiện trường còn sót lại liền đưa ra kết luận rất nhanh. Chỉ vài phút sau, Thôi lão đã lao về một hướng để đuổi theo.

Trong khi đó, vị Tiểu Ái kia đang chạy trối chết. Khuôn mặt vốn đáng yêu đã lừa tình bao chàng trai của ả giờ trở nên rất hung dữ, răng nghiến vào nhau kèn kẹt:

- Khốn kiếp, dám phá hoại chuyện tốt của ta. Nếu để lão nương biết được là kẻ nào thì ta sẽ cho hắn sống không bằng chết.

"Lại còn hăm dọa nữa chứ? Ta cũng muốn xem thử ngươi đối phó với lão già địa cấp kia thế nào?"

Tiểu Hắc vẫn một bước không rời, lặng lẽ một bên bám sát nử tử. Vừa rồi ả đã thông báo cho cứu viện, xem chừng còn có nhân vật lợi hại hơn chạy đến.

Khi chạy đến một khu phố vắng người, nử tử nhíu máy liền ném mạnh mấy thứ giống như bong bóng ra, chúng vỡ tung thành từng làn khói đen kịt bao phủ lấy ả ta.

- Hừ, tưởng như vậy là có thể an toàn ư?

Hóa ra vị Thôi lão đã sớm bắt kịp, định dùng bất ngờ tóm gọn đối phương. Chỉ không ngờ là nử tử kia lại khá nhạy cảm, đã kịp thời phản ứng lại.

Nếu so đấu võ thuật thì pháp sư hay độc sư chỉ là hạng bét, nhưng nói đến chiêu trò thì bọn họ lại khiến cho kẻ địch của mình phải hết sức nhức đầu.

Quan sát là khói đen kia, Thôi lão giả nhíu mày, cũng không vội vàng làm ra hành động gì mà chỉ tập trung xem xét coi rốt cuộc tên tiểu pháp sư kia có mưu đồ gì.

- Yêu quái.

Một trung niên bán mì hoành thoành ở một tiệm gần Thôi lão và nử tử kia sợ hãi định la toáng lên. Đúng lúc này không biết từ đâu một thiếu niên nhỏ tuổi đã xuất hiện ngồi gần gã ra hiệu:

- Ông chủ, cho một tô mì thập cẩm siêu to nhiều hoành thánh nhé. Đừng quan tâm chuyện kẻ khác, tập trung buôn bán đi.

Thời đại này khách hàng đều lớn mật như thế?

Chắc chắn đây là hiệu ứng của đoàn làm phim nào chứ nhỉ, chắc là do ông ta quá lạc hậu rồi nên mới bị hù một phen. Trung niên chủ xe mì thở phào một hơi, giọng điệu vui vẻ đáp lại:

- Có ngay, có ngay, cậu bé chờ một chút nhé.

Nhanh chóng vài phút sau một tô mì nóng hổi được bưng ra, Tiểu Hắc vui vẻ thưởng thức. Việc này rơi vào trong mắt của Thôi lão giả khiến lão ta có phần không nói nên lời.

Từ lúc nào mà người dân Triệc quốc lại bình tĩnh như vậy. Lão già kia thì buôn bán hớn hở, tiểu quỷ kia lại vừa ăn vừa ngắm nghía như thể đang xem biểu diễn?

Không thể phân tâm, Thôi lão liền tạm gác chuyện xung quanh sang một bên. Bởi vì ông ta cảm nhận được một áp lực không kém cạnh đang tiến đến gần.

- Thì ra là chờ đợi viện binh. Tốt, đã thế thì ta sẽ tóm cả lũ một thể.

Đây là đất Triệu quốc, Vệ cơ cùng với thân vệ đang chạy tới, nếu đánh nhau thì họ Thôi cũng chẳng có gì phải e ngại cả.

- Nha đầu ngươi không phải hành sự kín kẽ làm à? Thế nào hôm nay lại cầu cứu lão phu đây.

Một bóng đen nhanh chóng hiện thân bên cạnh làn khói đen, trông thấy kẻ vừa đến, lông mày của Thôi lão bỗng nhíu lại.

Vạn lần không nghĩ tới, cứu viện của đối phương lại là địa cấp hậu kỳ. Tuy khí tức có phần tà dị song tu vi hẳn là hàng thật không thể nghi ngờ.

- Thôi lão, đừng lo, ta đã tới đây.

Ngay khi viện binh của nử tử kia chào sân thì đến Vệ Cơ cùng lực lượng của mình cũng có mặt. Khí thế giương cung bạt kiếm được thiết lập, lực lượng của Vệ Cơ mang theo một loạt những cây súng lớn hình thù kỳ lạ. Bọn chúng đều vào vị trí nhắm thẳng vào lão già địa cấp hậu kỳ kia.

- Vệ thiếu cẩn thận. Địa cấp hậu kỳ đều không phải hạng vô danh. Nữ tử có thể gọi đến loại cấp bậc này chứng tỏ địa vị của cô ta rất quan trọng. Xem ra nếu ta đoán không lầm thì....

- Hừ, cho dù là bọn chúng thì đã sao? Triệu quốc chúng ta còn cần phải e sợ bọn chúng à? Đã đến đây thì cho dù là cường giả cỡ nào cũng không thể lộng hành.

Ngoài mặt Vệ Cơ tỏ ra bình tĩnh, hắn lặng lẽ ra hiệu cho thân vệ truyền tin báo động cấp cao nhất ra. Một địa cấp hậu kỳ có thể tương đương với cả một đội quân, thậm chí còn đáng sợ hơn khi ở trong tình huống không hề có chuẩn bị để vây công này.

Bên trong hoàng gia Triệu quốc có cường giả nhưng cũng chả thể tùy tiện lấy ra địa cấp hậu kỳ thế này. Có thể thấy thứ mà đám nội khí mật vụ bọn chúng đối mặt hôm nay thật sự là khủng bố thế nào.

Tình thế căng cứng giữa hai làm cho không khí trở nên vô cùng ngột ngạt. Duy chỉ có Tiểu Hắc đang ăn mì lại thảnh thơi vô cùng, nó lại cò gọi thêm mấy hàng quán vỉa hè gần đó nửa. Tạo ra một khung cảnh quá tương phản, tựa như hai thế giới riêng biệt vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.