Bảo Diệp quay đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay to: "Có việc gì sao?"
"Ta nhìn thấy các bạn của cậu đến tìm cậu......" Đông Lăng Sách cười càng câu người: "Cho nên, ta định làm người tốt làm tới cùng đưa cậu xuống dưới."
Hắn dùng sức một chút, tức thì kéo người rớt xuống, sau đó, một tay nắm cổ chân Bảo Diệp treo bên ngoài thành ban công.
Các nô lệ thấy Bảo Diệp tùy thời đều có thể bị ném xuống đồng loạt an tĩnh.
Bảo Diệp trợn to mắt, bên dưới mắng chửi dữ dội như vậy, cái lỗ tai nào của hắn nghe ra đó là bạn bè của anh vậy?
"Tiên sinh, ngài từng nghe qua câu tốt quá hóa dở chưa?"
"Đưa cậu đi gặp bạn là dở sao? Vậy chúng ta đổi thành cược một ván đi."
Đông Lăng Sách quơ quơ Bảo Diệp trong tay như xách một con gà nhỏ: "Ta từ chỗ này ném cậu xuống, nếu như cậu chết, ta đảm bảo mấy nô lệ đó sẽ không tới gây phiền toái cho cậu nữa."
Bảo Diệp lại không kiềm được tròn mắt, bây giờ quẳng anh xuống, người cũng đã ngủm rồi, mấy nô lệ đó còn có thể tìm anh gây phiền phức á?
Anh tính bản thân bây giờ cách mặt đất cũng phải ba mươi mét: "Vậu nếu tôi không chết thì sao?"
"Nếu cậu không chết......" Đông Lăng Sách nghiêm túc suy nghĩ: "Vậy ta sẽ tìm cậu chơi trò khác."
Bảo Diệp nói thầm: "Vậy thì tôi thà chết còn hơn."
Một tên thần kinh tùy ý vứt một người từ ba mươi mét xuống lúc nào cũng có thể tìm anh chơi đùa á hả, rõ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-suu-phu/246694/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.