Bảo Diệp khóe mắt giần giật, lập tức xoay người, nhắm đến cột lều, nhảy dẫm lên thân cột mượn lực nhảy lên, ôm lấy thân cột tay chân phối hợp leo hai cái, tóm được xà ngang, dùng sức lật người một cái, cả người liền đứng trên đỉnh liều, động tác trôi chảy lưu loát giống như đã luyện tập vô số lần.
Các nô lệ bên dưới nhìn đến sửng sốt.
Đỗ Bằng nhanh chóng túm lấy một cái dụng cụ làm việc, điên tiết nói với tên gầy: "Tiểu Vĩ lấy cái thang gỗ qua đây."
"Được rồi." Tiểu Vĩ chạy về lều.
Bảo Diệp mới không rảnh chờ bọn họ đến giết mình, anh xoay người nhảy qua một cái cột khác.
Có người hô: "Nó chạy rồi, mọi người đuổi theo nhanh."
Các nô lệ có thù oán với Bảo Diệp đều gia nhập vào đoàn người truy bắt, người không liên quan cũng đi theo xem náo nhiệt, mọi người không cầm vũ khí thì cũng vây quanh bên dưới Bảo Diệp phòng ngừa anh chạy, còn có người bắt thang leo lên bắt người. Nhưng cái tên này y hệt như con khỉ vậy, không chỉ chạy nhanh, sức bật tốt, động tác cũng vô cùng nhanh nhạy, một lần chạy lấy đà đã nhảy qua tận tòa nhà cách đó sáu bảy mét, túm lấy cánh cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng chui vào trong phòng.
Đỗ Bằng đuổi tới vội dừng lại, cúi đầu nhìn độ cao cách đất khoảng tám mét, lại thấy tòa nhà cách đó tầm bảy mét, không khỏi hít sâu.
Gã tới tới lui lui một lúc lâu, cuối cùng cũng không dám nhảy qua: "Mọi người mau vây khu nhà đó lại, đừng để nó chạy thoát."
Mọi người lập tức chia ra, vọt vào trong tòa nhà Bảo Diệp trèo vào và các tòa chung quanh.
Bảo Diệp chạy bộ lên hai tầng, thấy một đám người chạy từ lầu trên xuống bắt anh. Mà đám người bên dưới đã đuổi đến tầng hai, phía đối diện cũng có người canh chừng.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng bay ra ngoài, dùng tay không leo lên bên trên.
Các nô lệ thấy thế, vội nhòm ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nhìn: "Anh ta bò lên trên kìa, mọi người mau lên."
"Thật là âm hồn bất tán." Bảo Diệp không leo nữa, vịn vào ban công trèo vào trong qua, bay qua phòng này đến phòng khác, lại nhảy từ khu nay sang khu khác.
Lúc anh nhảy đến tòa nhà cao nhất gần đó, liền bị một người đàn ông đứng trước cửa sổ dọa sợ, sau đó lại bị của diện mạo của người ta làm cho kinh diễm.
Người đàn ông dung mạo tinh xảo, xinh đẹp say đắm lòng người lại không mất đi vẻ nam tính, cặp mắt phượng hẹp dài sắc bén không hề mất đi vẻ tao nhã mà cao quý của phương Đông, đồng tử đen thẳm như đá obsidian, sâu lắng như vực sâu tĩnh mịch, cả ngân hà như nằm gọn trong đáy mắt hắn, tóc đen rủ dài qua mông, trơn nhẵn như tơ lụa, khiến cho vẻ cao quý lại tăng thêm phần bí ẩn.
Bỗng nhiên trước mắt nhảy ra một cái "mặt quỷ" làm người đàn ông không khỏi ngẩn ra, đình trệ động tác thưởng thức quả táo trong tay.
"Tiên sinh, thật xin lỗi, dọa ngài sợ rồi." Bảo Diệp đang tính trèo lên trên thì nhìn thấy quả táo trong tay người đàn ông, lập tức vươn tay cầm lấy, cười hì hì: "Thật vô cùng vinh hạnh khi được quen biết ngài ngay lúc này, cảm tạ ngài đã vươn tay giúp đỡ người hoạn nạn, giúp tôi lấp cái bụng đói."
Đông Lăng Sách nhìn tay mình, lại nhìn đám nô lệ đang nổi giận đùng đùng chạy vọt tới dưới lầu, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên mặt Bảo Diệp đã thó được ba quả táo nhét vào bụng, khóe miệng cong cong, hệt như mạn châu sa hoa mị hoặc chúng sinh.
Bảo Diệp ánh mắt sáng ngời, yêu nghiệt thật xinh đẹp.
Nhưng mà giờ không phải lúc đắm chìm trong sắc đẹp, anh lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhảy lên, túm lấy thành ban công lầu trên.
Đang định dùng sức đu lên, lại bị người khác túm lấy cổ chân.