Sương khói mờ ảo, Hoan Nhạc hương như ẩn như hiện. 
U Vân cốc, một nơi ẩn cư phù hợp, cách xa nhân thế, nơi rừng núi thế ngoại đào nguyên. Đoan Mộc Triệt, nửa tháng lại xuống núi một lần, mua sắm những vật phẩm thiết yếu vô cùng đầy đủ, mà cách U Vân cốc không xa chính là Hoan Nhạc hương này. 
Cho dù như vậy, Tô Thất Thất cùng Nguyễn Lương Ngọc suốt chặng đường vừa đi vừa nghỉ, du sơn ngoạn thủy, lúc đến nơi sắc trời đã muộn. 
Đèn vừa được thắp sáng, nơi này liền trở nên vô cùng náo nhiệt. 
Hoan Nhạc hương, tên thật đúng, trong đêm tỏa hương ngào ngạt. Nơi đây đèn đuốc sáng trưng, người đi kẻ đến đông không sao tả hết. Ở trên lầu cao, các kỹ nhân hoạt nghệ vô cùng tinh tế, xung quanh đều có thể quan sát. Trên mặt hồ ẩn hiện mấy chiếc thuyền hoa đang dạo chơi, kĩ nhân để đàn dựa vào cổ, ngón tay linh hoạt lướt nhanh trên mặt đàn, tiếng đàn trong trẻo vui tai làm cho lòng người có chút mong đợi gì đó, phía trên thuyền hoa, các công tử hào hoa cùng nhau nâng ly uống rượu thưởng cảnh. 
“Nơi này thật náo nhiệt!” Tô Thất Thất nhìn ngó xung quanh, cười nói, nơi đầu tiên đến đã là tình huống này, ước chừng rất nhanh có chuyện không hay xảy ra. 
“Cô nương là người nơi khác tới?” Đúng lúc có một vị đại thẩm đi qua nghe thấy liền hỏi. 
Tô Thất Thất cùng Nguyễn Lương Ngọc nhìn nhau sau đó đồng thời gật đầu. “Đại thẩm, sao người đoán được cháu từ nơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516873/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.