“Người hạ độc xem ra cũng không muốn chàng chết, tuy rằng độc tính độc này mãnh liệt, sẽ tạo thành một bộ suy yếu tái nhợt, nhưng sẽ không đưa người vào chỗ chết. Nhưng cùng Bách Hoa trùng ta từng điều phối có chỗ tương tự.” Tô Thất Thất gác bút, quay đầu nhìn Nguyễn Lương Ngọc, phát hiện đối phương vẫn nhàn nhã nằm ở trên mềm tháp, gối đầu lên cánh tay, ánh mắt mỉm cười, nhìn không ra suy nghĩ.
Chạm đến ánh mắt Tô Thất Thất, hắn mới miễn cưỡng hỏi, “Bách hoa trùng? Đó là độc rất lợi hại sao?” Giọng điệu tùy ý như đang hỏi hôm nay ăn gì vậy.
“Không có giải dược, đã từng là thứ bảo mệnh của ta, nhưng mà… bây giờ không cần thiết.” Tô Thất Thất nói xong liền nhớ tới rất lâu trước kia, mình dùng Bách hoa trùng giết chết một người, khi đó, thực sự có chút cảm giác đi vào đường cùng.
Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy Tô Thất Thất bây giờ bộ dạng hỏi gì đáp nấy nhìn rất thuận mắt, vì thế cảm thán, “Nếu nàng cứ ngoan như vậy thì tốt rồi!” Lúc hắn nói chuyện hơi ngẩng đầu, con ngươi tối đen dường như lóe ra những vì tinh tú.
Tô Thất Thất cảm thấy biểu cảm cảm khái của hắn rất buồn cười, không khỏi gợi lên nụ cười khẽ, “Ta không cảm thấy bản thân mình rất không ‘Ngoan’.”
“Cho tới bây giờ không ai dám giở thủ đoạn đối phó ta ở trên giường, nàng là người đầu tiên.” Nguyễn Lương Ngọc nhíu mày, khiêu khích tựa như trừng mắt Tô Thất Thất.
“Lòng dạ chàng cũng quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516837/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.