Thẩm Dao ghé sát tai nàng cười nhạo, nói: “Đại tỷ, tỷ không muốn biết hắn trông như thế nào sao?”
Thẩm Nhiễm trừng mắt nhìn nàng, dùng khẩu hình ra hiệu: Là hắn cứu ta lên, sao ta lại không biết hắn trông như thế nào, rõ ràng là muội muốn nhìn.
Thẩm Dao giả vờ không hiểu, chen đầu qua, không tiếng động nhìn lén Chu Thuật An.
Chậc.
Quá tuyệt.
Nhìn khí chất này mà xem, có chỗ nào giống người xuất thân hàn môn đâu?
Chẳng trách vừa rồi người này nói xong hai chữ “cầu hôn”, Đại tỷ lập tức đỏ mặt. Thẩm Dao ngẩng đầu, không có ý tốt nhìn Thẩm Nhiễm.
Hai cô nương im lặng giao tiếp bằng mắt.
Thẩm Dao nháy mắt mấy cái: Không tồi nha, Đại tỷ, lo lắng trước đây của mọi người rõ ràng là thừa thãi rồi.
Đôi mắt hạnh của Thẩm Nhiễm trừng lại: Muội có giỏi thì nói thêm câu nữa!
Đúng lúc này Chu Thuật An lên tiếng: “Vãn bối vẫn còn một chuyện.”
Ánh mắt Thẩm Văn Kỳ dịu đi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Chu Thuật An nói: “Ngày ấy Thẩm cô nương của quý phủ hình như đối với vãn bối có hiểu lầm sâu sắc, hôm nay vãn bối tới còn vì muốn tự mình giải thích mọi chuyện, không biết Hầu Gia có thể chấp thuận?”
Vừa nghe lời này, Trầm Dao giật mình, khuỷu tay không cẩn thận đụng trúng bình phong, bình phong rung nhẹ, Thẩm Nhiễm lập tức giữ chặt.
Bầu không khí ngưng đọng.
Mọi người đều nhìn thấy tấm bình phong rung lên, muốn giả vờ không thấy cũng khó.
Chu Thuật An vô cùng biết ý không quay đầu lại.
Mắt Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153493/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.