Lúc Thẩm Nhiễm tỉnh lại, phủ Vân Dương hầu đã rối loạn thành một đoàn.
Hầu phu nhân nắm tay Thẩm Nhiễm, ôn nhu hỏi: "Nhiễm Nhiễm, khá hơn chút nào chưa con?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nhiễm tái nhợt, nàng từ từ mở mắt ra, ký ức hỗn độn, giọng khàn khàn yếu ớt nói: "Mẫu thân, con hồi phủ thế nào ạ?"
Hầu phu nhân nhìn nàng, hốc mắt đỏ lên, "Là hoàng hậu nương nương phái người đưa con trở về."
Bà thế nào cũng không thể nghĩ đến, đường đường là trưởng nữ của phủ Vân Dương hầu, thế nhưng lại ở ngay dưới mí mắt của Hoàng hậu nương nương bị một tên sĩ tử nghèo hèn bế ra khỏi hồ. Lại còn là ở dưới ánh mắt chú mục của vô số người.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Nhiễm khàn giọng hỏi tiếp: "Chuyện sau đó thì sao ạ?"
"Hoàng hậu nương nương trách phạt tám cung nữ mỗi người bốn mươi bản tử, xuống tay không lưu nửa điểm nhân tình." Hầu phu nhân lại nói: "Về phần tên Chu Thuật An kia, cha con đã điều tra hắn rồi, trước mắt chỉ biết hắn là một tên sĩ tử xuất thân hàn môn(*)."
(*) Hàn môn là nhà nghèo.
Thẩm Nhiễm nhíu mày, vội vàng nói: "Mẫu thân, chuyện này có điểm kỳ quặc. Rõ ràng vị trí của con và nơi các lang quân đứng cách nhau tận một cây cầu, sao hắn có thể đúng lúc, nhảy xuống cứu con nhanh như vậy?"
Dứt lời, Thẩm Nhiễm lại ho khan.
Hầu phu nhân vỗ vỗ lưng nàng, "Nhiễm Nhiễm, đừng lo lắng, Hoàng hậu nương nương đã phái người đi trấn áp việc này, hiện tại sức khỏe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153492/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.