Bên ngoài mưa gió bập bùng, quần áo đắp hờ trên người nàng. Thẩm Chân oẹ một tiếng.... Lục Yến nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?" Tiểu cô nương dưới thân hắn lẩm bẩm: "Chắc là do hôm nay ăn nhiều bánh hạt dẻ đó." Tay Lục Yến đặt bên eo nàng, chuyển dần qua bụng, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, thấp giọng cười hỏi: "Nàng rốt cuộc đã ăn bao nhiêu cái thế?" Thẩm Chân ngừng một chút đáp: "Chắc là bốn miếng." Nam nhân trắng đêm không về nên trên cằm xuất hiện mấy sợi râu mới nhú, hắn cúi đầu hôn lên mặt nàng, nụ hôn tiếp tục rơi xuống xương quai xanh, một lúc mới nói: "Khá hơn chưa?" Có thể tiếp tục không? Thẩm Chân cảm nhận được nhiệt độ nóng rực đang thiêu đốt cơ thể nàng cùng với tiếng tim đập mạnh mẽ của ai kia, cổ không khỏi đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Đỡ hơn rồi." Lục Yến cúi người xuống, nâng một chân nàng lên. Mưa gió bên ngoài chợt nặng thêm, cửa lớn phát ra âm thanh làm người hoảng sợ, Thẩm Chân tự nhiên cảm thấy bất an, tay nhỏ đặt trên lưng hắn dùng sức nắm chặt, đánh hai cái. Trong lúc không thể tách rời, Thẩm Chân che miệng lại, ẹo một tiếng. "Phu quân, thiếp khó chịu." Lục Yến nhíu mày, hít một hơi thật sâu, lui ra ngoài, sau đó đỡ nàng ngồi dậy. Mới vừa rút ra khỏi, Lục đại nhân tinh mắt liếc thấy một vệt máu trên giường. Hắn cúi đầu nhìn chính mình, cũng có. "Nguyệt sự của nàng tới sao?" Lục Yến tính toán ngày tháng, ánh mắt càng sâu thêm. Thẩm Chân bỗng nhiên cảm thấy không khí bốn phía nặng nề, ấn huyệt thái dương nói: "Không có..." Lời còn chưa nói xong, tiểu cô nương lại oẹ một tiếng. Tục ngữ nói rất đúng, chưa ăn thịt heo, nhưng chẳng lẽ chưa từng thấy qua heo chạy? Đôi phu thê mới tân hôn, trên giường có vết máu, tiểu cô nương lại nôn khan liên tục, nguyệt sự đã muộn hai ba ngày... Bọn họ đã sớm không dùng túi thơm tránh thai nữa. Mày Lục Yến khẽ nhảy dựng. Hắn phủ thêm xiêm y cho nàng, nghiêm túc nói: "Ta đi tìm đại phu tới." Một canh giờ sau, Lục Yến mời Phù Mạn lại đây, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, hòm thuốc Phù Mạn mang theo nhỏ xuống nước mưa tí tách. Phù Mạn bắt mạch cho Thẩm Chân, lại nhìn vết máu trên giường, nhẹ giọng nói: "Với kinh nghiệm của ta, phu nhân hẳn là có hỉ, nhưng mới ít tháng nên không thể cảm nhận được mạch tượng." Vừa nghe hai chữ "Có hỉ", đôi mắt đám người Thanh Khê, Đường Nguyệt, Mặc Nguyệt đều trừng lớn. Lúc này mới được mấy ngày? Thẩm Chân vô cùng sửng sốt, thân thể phảng phất như đang đứng trên biển lung la lung lay, trước mắt biến thành mơ hồ không rõ. Có? Đã có rồi sao? Nàng cúi đầu, tay đặt trên bụng nhỏ của mình xoa nhẹ, lại ngẩng đầu nói: "Bạch đại phu, ta thật sự có hài tử sao?" Phù Mạn cười nói: "Nếu phu nhân không yên tâm mấy ngày nữa lại mời người khác tới khám là biết. Chỉ là gần nhất không thể cùng phòng..." Càng nói về sau, thanh âm Phù Mạn càng nhỏ dần. Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Chân nghĩ tới vết máu trên giường vừa rồi, lại hỏi: "Hiện tại có gì không ổn không?" Phù Mạn đáp: "Ta sẽ viết cho phu nhân một phương thuốc an thai, với hai ngày này tốt nhất nên nằm trên giường." Thẩm Chân gật đầu: "Ta biết rồi." Phù Mạn tới một chuyến, tuy Nhị phòng và Tam phòng không biết nguyên do nhưng bên Tĩnh An trưởng công chúa thì không giấu được. Biết được Thẩm Chân có thể có thai, Tĩnh An trưởng công chúa không tự chủ được cong khoé miệng. "Đúng là chuyện tốt trời ban mà, chúc mừng trưởng công chúa sắp được làm tổ mẫu." Ma ma cười nói. Nghe thấy hai chữ "Tổ mẫu", Tĩnh An trưởng công chúa rốt cuộc nhoẻn miệng cười. Thời gian trôi thật mau, bà mới làm bà mẫu có hai tháng đảo mắt đã sắp được lên chức tổ mẫu rồi. Tỳ nữ lại cảm thán nói: "Hài tử của thế tử gia và phu nhân không biết sẽ đẹp tới mức nào nữa!" "Đúng vậy!" Ma ma cũng cười theo, nói với trưởng công chúa: "Bên chỗ lão phu nhân có cần đi báo một tiếng không ạ?" "Để sau ba tháng rồi nói, tránh ảnh hưởng đến việc dưỡng thai." Trưởng công chúa giơ quạt hương bồ lên phẩy phẩy cho mình, đột nhiên đứng dậy nói: "Không được, ta phải đi xem một chút." Dứt lời, trưởng công chúa hấp tấp đi về hướng Túc Ninh đường. Tới viện vừa vặn thấy Đường Nguyệt tay cầm một chén thuốc đi về phía nội thất, trưởng công chúa gọi nàng lại hỏi: "Thuốc gì đây?" Đường Nguyệt thấp giọng nói: "Thuốc an thai ạ." Vừa nghe an thai, mày trưởng công chúa khẽ nhíu lại: "Có dấu hiệu hoạt thai(*) sao?" (*) Sẩy thai tự nhiên xảy ra trên 3 lần liên tiếp và mỗi lần sẩy thai thường xảy ra trong cùng một tháng thai kỳ, trường hợp này được gọi là "thai trượt" hay "hoạt thai". Đường Nguyệt vội vàng phủ nhận nhưng mấy lời kế tiếp lại không biết nên mở miệng thế nào. Trưởng công chúa sốt ruột hối: "Mau nói đi." Đường Nguyệt đành căng da đầu, nhỏ giọng nói: "Thế tử gia vừa mới về, cùng phu nhân..." Mày Tĩnh An trưởng công chúa khẽ hạ, trong lòng hiểu rõ: "Ta đã biết, đưa thuốc này cho ta đi." Đẩy cửa bước vào. Thẩm Chân ngồi thẳng dậy gọi một tiếng mẹ. Trưởng công chúa ngồi cạnh Thẩm Chân, "Ngồi đi, đừng xuống dưới, nhân lúc còn nóng mau uống đi." Thẩm Chân uống một ngụm, vị thuốc nồng đậm làm nàng không nhịn được che kín miệng. Thấy vậy, trưởng công chúa hỏi: "Gần đây có thường xuyên như vậy không?" "Hôm nay mới bắt đầu ạ." Trưởng công chúa thở dài nói: "Đều như thế cả, lúc ta mang thai Tam Lang đừng nói là thức ăn mặn, ngay cả điểm tâm luôn thích ăn cũng không thể chạm vào. Ngày mai ta để ma ma tới chế biến cho con mấy món ăn thử xem có món nào con ít phản ứng không." Thẩm Chân vuốt ngực nói: "Cảm ơn mẹ." Thấy sắc mặt nàng không tốt, trưởng công chúa nói: "Được rồi, vậy con nghỉ ngơi sớm chút, có chuyện gì cứ nói với ta." Dứt lời, Tĩnh An trưởng công chúa liếc mắt nhìn Lục Yến ở một bên không lên tiếng, nói: "Con ra đây với ta." Lục Yến bị gọi tới thư phòng. Tĩnh An trưởng công chúa nhìn hắn, hít sâu một hơi, dặn dò: "Tam Lang, nữ tử có thai không phải việc nhỏ, dù sao con cũng phải chú ý một chút." Lục Yến xấu hổ rũ mắt, trầm giọng nói: "Con biết." Tĩnh An trưởng công chúa lại nói: "Nữ tử lần đầu có thai khó tránh khỏi sẽ nhớ tới mẫu thân của mình. Mẫu thân con bé không còn nữa, ngày khác con nói Thầm Nhiễm tới thăm nó, hoặc là chờ hai ngày nữa, thân mình con bé ổn rồi thì đi cùng con bé về Thẩm phủ đi." Lục Yến lại gật đầu: "Nhi tử nhớ kỹ." Trưởng công chúa lại dặn dò vài câu, Lục Tam Lang khó được một lần không phản bác. ***** Sau khi Lục Yến và Tĩnh An trưởng công chúa nói chuyện xong, hắn liền trở về Túc Ninh đường. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người là hắn và Thẩm Chân. Ánh mắt Lục Yến không tự chủ được khẽ đảo, âm thầm dừng lại trên bụng nhỏ của nàng. Duỗi đầu ngón tay chạm chạm. Thật nhẹ, lại chạm chạm. Nhớ lại sự việc vừa rồi, nam nhân khụ một tiếng, nói: "Ta sai rồi." Chuyện này Thẩm Chân thật sự không trách hắn, nói: "Không phải phu quân cũng vừa mới biết sao?" Lục Yến nhìn nàng hỏi: "Nàng còn buồn nôn không?" Thẩm Chân: "Hiện tại thiếp không có cảm giác gì cả." Lục Yến nói: "Nếu nàng khó chịu thì nói với ta." Im lặng một lúc, Thẩm Chân bỗng nhiên ngẩng đầu: "Phu quân." Lục Yến duỗi tay nắm lấy tay nàng: "Ừm, nàng nói đi." Thẩm Chân nói nhỏ: "Bánh hạt dẻ giòn kia thật ra hôm nay thiếp ăn hơi nhiều, có thể là khám sai rồi không?" Lục Yến cười nói: "Với trình độ y thuật của huynh muội Bạch gia sao có thể khám sai được?" Thẩm Chân nghe vậy thì an tâm: "Vậy thì tốt rồi." Lục Yến véo mặt nàng, cười nói: "Muốn có hài tử như vậy sao?" Vẻ mặt Thẩm Chân nghiêm túc, nói: "Năm nay phu quân đã hai mươi lăm rồi, dưới gối lại chưa có con, lần trước tổ mẫu nói chuyện với thiếp, cái dáng vẻ muốn nói lại thôi kia, nghĩ lại...." Còn chưa nói xong, Lục Yến đã búng trán nàng một cái: "Nàng chê ta già sao?" Thẩm Chân lắc đầu phủ nhận: "Không có mà." ***** Đêm đen càng đậm, tiếng mưa rơi chợt ngừng. Lục Yến thổi tắt nến, nằm xuống cạnh nàng. Nghĩ tới vết máu vừa rồi, Lục Yến theo bản năng duy trì một khoảng cách với nàng sau đó mới nhắm mắt lại. Thật lâu sau, tiếng nam nhân hít thở đều đều, Thẩm Chân lại mở mắt. Đây là điển hình sau khi có phản ứng dữ dội. Tiểu cô nương bỗng nhiên không ngủ được, trong đầu đều là khối thịt trong bụng. Nàng nghĩ: Bụng nàng khi nào mới phồng lên nhỉ? Sẽ là nhi tử hay nữ nhi đây? Sinh ra rồi không biết sẽ giống ai nữa? Nghe nói nữ tử sinh con giống như dạo bước qua quỷ môn quan, vậy... sẽ rất đau sao? Thẩm Chân giương mắt nhìn chầm chằm xà nhà nửa canh giờ, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm song cửa nửa canh giờ, lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh nửa canh giờ.... Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, trái tim nàng lại càng đập càng nhanh. Nàng nhịn không được vươn tay đẩy cánh tay Lục Yến. Lục Yến vẫn đang lơ mơ, hơi nhíu mày, híp mắt nhìn Thẩm Chân. "Sao thế?" Thẩm Chân dịch lại gần hắn: "Thiếp không ngủ được." Lục đại nhân theo thói quen ôm lấy eo nàng, xoa lưng nàng, một lúc lâu sau mới ôn nhu nói: "Nếu là nhi tử thì tên Lục Sưởng An, là nữ nhi thì tên Lục Tĩnh Xu, nàng thấy được không?" Thẩm Chân nhìn hắn hỏi: "Phu quân nghĩ ra từ khi nào thế?" Lục Yến khẽ câu khóe môi: "Mới nãy thôi." Thật lâu, thật lâu trước kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]