Đằng Vương và Lục Yến đối mắt với nhau, một bước cũng không chịu nhường.
Bí mật về kim lâu này nhất định không thể để người khác phát hiện. Nếu Thành Trường An xuất hiện một ám đạo mà thánh thượng không hề hay biết, điều này không khác gì dẫn lửa thiêu thân.
Đằng Vương biết vì sao Lục Yến đến nhưng lần này hắn ta là thật sự oan uổng.
Nói một câu thật lòng, Đằng Vương có thể ở trong triều đình sóng quỷ vân quyệt có được chỗ đứng một phương, sao có thể đến việc bị bệ hạ gõ cũng nghe không hiểu chứ.
Sau chuyện xảy ra hôm Tết Thượng Nguyên đó, hắn rõ ràng cảm giác được bệ hạ không vui, vì biểu hiện tâm ăn năn hối cải, mấy tháng nay hắn thậm chí đến rượu cũng chẳng dám dính một giọt.
Nào biết có một ngày...
Hứa Uy mơ màng hồ đồ rảo bước vào cửa lớn kim lâu.
Hứa gia đổ, người đã từng cùng Hứa Uy xưng huynh gọi đệ lần lượt giải tán. Trước mắt người hắn ta có thể tới tìm, đại khái cũng chỉ còn một mình Đằng Vương.
Hứa Uy ôm bả vai Đằng Vương nói: "Vương gia, chắc ngài sẽ không giống những kẻ khác, muốn đuổi ta ra ngoài đâu nhỉ?"
Khóe miệng Đằng Vương cứng đờ.
Hứa Uy và hắn rốt cuộc cũng từng là "Cộng sự", chỉ cần mật đạo vẫn còn tồn tại đã chú định hắn sẽ không thể ra tay quyết tuyệt.
Đằng Vương kêu người mời hắn vào ghế lô, cho người hầu hạ hắn ăn ngon uống tốt.
Hứa Uy cứ thế uống một ly lại tiếp một ly, chợt, hắn giơ ly lên quơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153471/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.