Lục Yến cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc đèn hình cá chép. 
Thẩm Chân cong đôi mắt, nhỏ giọng nói: “Không phải đồ mua đâu.” 
Lục Yến nhướng mày, nhìn nàng hỏi: “Nàng làm?” 
Tiểu cô nương gật đầu, “Có đẹp không?” 
Tỳ nữ phía sau Thẩm Chân khom người lui ra. 
Ánh mắt Lục Yến dời xuống, nhìn đầu ngón tay nàng hồng hồng, duỗi tay nắm lấy, theo lời nàng đáp: “Ừ, đẹp lắm.” 
Trên đường bao người qua kẻ lại lại bị hắn nắm tay, Thẩm Chân lập tức chột dạ rụt về phía sau. 
Lục Yến cuộn ngón trỏ gõ nhẹ lên trán nàng, “Người ta đều vội đi ngắm đèn, không ai nhìn nàng đâu.” 
Không ai nhìn sao? 
Đương nhiên không phải. 
Sai dịch đi tuần phố nhìn Lục đại nhân mới vừa rồi còn giận không thể át, đảo mắt đã thay đổi sắc mặt đều trợn mắt há hốc mồm. 
Mấy mỹ nhân ở Bình Khang phường lúc nãy còn liều mạng phất tay với Lục Yến cũng đều bĩu môi, mắng một câu trong lòng xong lại “Hừ” một tiếng. 
Dương Tông đứng phía sau nhìn chủ tử nhà mình, không khỏi cảm thán, vẫn là tiểu phu nhân đạo hạnh cao thâm. 
Thẩm Chân gật đầu nhìn áo khoác màu đen dài phết đất, nói với Lục Yến: “Đại nhân, áo này dài quá, ta không mặc được đâu.” 
Dứt lời liền làm bộ phải cởi ra. 
Lục Yến liếc nàng nói: “Tam cô nương lại muốn bị bệnh sao?” 
Nhắc tới chữ “Lại”, Thẩm Chân không khỏi nghĩ tới mùa thu năm trước. 
Mùa thu trước bọn họ cùng rơi xuống Khúc Giang, lúc ấy cũng không cảm thấy gì, nhưng sau khi trở về phủ nàng bắt đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153466/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.