Đèn lồng rực rỡ, gió nhẹ phất qua, ánh mắt Tùy Hữu An ngơ ngẩn, tay rũ hai bên sườn run rẩy, trái tim không ngừng chấn động......
Hắn từng ở trong những giấc mộng vô biên vô hạn, ở trong bóng đêm ảm đạm không ánh sáng nhìn thấy bóng dáng ấy vô số lần.
Duy chỉ có lần này là sự thật.
Hắn niệm thầm một tiếng ở trong lòng, Dao Dao.
Hốc mắt ửng đỏ.
Hầu kết hoạt động, lại niệm một tiếng......
Lần đầu gặp lại, tình cảm như ánh sáng của ngọn đuốc lan toả khắp nơi. Theo một tiếng “Tiểu Ngọc ca”, trong lòng hai người như có một dây cung bị keo căng ra rồi “Đinh” một tiếng đứt đoạn. Ký ức phủ đầy bụi như đèn kéo quân mà tới, xoay chuyển trong đầu.
Nguyên Khánh năm thứ mười hai.
Năm ấy Thẩm Dao vừa mới cập kê, Thẩm gia nữ, bách gia cầu. Một ngày, Thẩm Dao vô tình nghe được Tuyên Bình hầu nói chuyện với cha mình bằng giọng điệu trêu đùa: “Nhị cô nương mới cập kê, không biết tên hỗn tiểu tử kia của nhà ta có xứng hay không?”
Vẻ mặt Thẩm Văn Kỳ nghiêm túc nói: “Là ý của Hữu An hay là?”
Tuyên Bình hầu nói: “Hữu An và tên vũ phu là ta không giống nhau, mãn tâm mãn nhãn đều là kỳ thi vào mùa xuân năm sau, trong lòng không để tâm tới việc thành thân. Nhưng ta nghĩ nam tử nên trước thành gia sau mới lập nghiệp, Thẩm huynh, huynh thấy làm thông gia với nhà ta thế nào?”
Ngoài cửa, Thẩm Dao hạ khoé miệng, xoay người rời đi.
Không phải ý tứ của hắn, vậy tất nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153465/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.