Lên xe ngựa, Lục Yến bực bội đặt lò sưởi tay sang một bên, không ngừng xoay chuyển nhẫn bạch ngọc trên tay. Trong đầu đều xoay quanh dáng vẻ như muốn phó mặc tất cả vừa rồi của nàng. Trầm mặc một lúc lâu, Lục Yến nói với Dương Tông: "Đi Chu phủ." Dương Tông kinh ngạc, "Chủ tử nói, là phủ của Đại Lý Tự Khanh Chu đại nhân?" "Ừ." Đại Lý Tự Khanh Chu Thuật An, thanh danh ở Trường An cực kỳ vang dội. Rõ ràng là xuất thân nhà nghèo, nhưng lại có bản lĩnh khiến con cháu của các nhà cao cửa rộng chỉ có thể ngước nhìn bóng lưng. Kim khoa Trạng Nguyên, cận thần của thiên tử, không có bao nhiêu người có thể đứng trên đầu hắn, nhưng mà hắn lẻ loi cô độc, sống giống như thế ngoại cao nhân. Cha mẹ song vong, không thê không thiếp, hai mươi tám tuổi, con nối dòng cũng không có. Chu phủ này to như vậy, chỉ có hai người là hắn cùng quản gia. Lục Yến kêu Dương Tông dừng xe ngựa trước cửa nhỏ của Chu phủ. Tiếng đập cửa hoà lẫn tiếng mưa rơi, lão quản gia thật lâu mới nghe thấy, hắn mở một chiếc dù giấy, vội vàng chạy tới mở cửa. Vừa thấy là Lục Yến, không khỏi có chút kinh ngạc, "Lục đại nhân sao lại tới vào lúc này?" "Chu đại nhân có trong phủ không?" Lục Yến nói. "Có, có, đại nhân đang ở trong thư phòng." Quản gia vội vàng nói. Chu phủ là do thánh nhân mới ban cho đầu năm, ra làm quan ba năm được ban thưởng, chiếm diện tích khá rộng, cách bày biện của viện này giống như con người Chu Thuật An, đơn giản u tĩnh, bất kỳ đồ vật hoa hòe loè loẹt nào cũng không có. Lục Yến theo quản gia đi qua cửa thuỳ hoa, đi vào một tòa tiểu viện, đây là thư phòng của hắn. Trong phòng chỉ châm hai đài nến, cửa "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra. Chu Thuật An ngồi ở trước bàn. Mũi cao thẳng, thái dương sắc bén, cằm thiên gầy, hắn là loại nam nhân mà cốt cách so với tướng mạo còn tinh xảo hơn. Đặc biệt là cặp mắt kia, nhìn qua thanh triệt như tuyền, nhưng bên trong lại phức tạp, phức tạp ấy là hơn hai mươi năm nhân sinh lăn lê bò lết ở chỗ thấp lịch duyệt, cùng trầm ổn khi thân ở địa vị cao. Lúc này thấy Lục Yến đến, hắn cũng không kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nói, "Lục đại nhân mời ngồi." Bên ngoài mưa to tầm tã, góc áo Lục Yến đã ướt đẫm, thoạt nhìn có chút chật vật. Chu Thuật An mở miệng trước, "Lục đại nhân lúc này lại đây là có chuyện quan trọng?" Lục Yến ngồi đối diện, nói từng chữ: "Lục mỗ tới là muốn lấy lại nhân tình từ Chu đại nhân." Nhắc tới ân tình, Chu Thuật An không khỏi cười nhẹ. Xác thật. Hắn xác thật thiếu vị Thế tử gia trước mặt này một ân tình. Ba năm trước, ngục Đại Lý Tự nổi lửa, trong lúc lửa lớn lan rộng, ba gã mật thám của Nam Chiếu vượt ngục trốn đi, chuyện như vậy một khi bị người phát hiện, nặng thì hắn bị coi thành đồng lõa của Nam Chiếu, nhẹ thì cũng phải đeo trên lưng cái tội không làm tròn trách nhiệm. Hắn--một tên quan lại nhà nghèo, đi trên con đường làm quan không khác gì như đi trên dây thép. Một khi ngã xuống, đó là vạn kiếp bất phục, người người bỏ đá xuống giếng. Rơi vào đường cùng, Chu Thuật An tìm tới Lục Yến. Thế tử gia phủ Trấn Quốc công, con trai độc nhất của Tĩnh An trưởng công chúa, trong tay có người có tiền có quyền, thậm chí hắn so với hoàng tử trong hoàng cung càng được thánh nhân sủng tín. Hắn vốn tưởng rằng như thế nào cũng phải tốn miệng lưới thuyết phục một phen, không nghĩ tới hắn(LY) đã lập tức đáp ứng, chỉ nói muốn hắn(CTA) nợ một ân tình. Nhớ lại chuyện cũ, Chu Thuật An hơi nâng mi, "Lục đại nhân mời nói." Hầu kết Lục Yến hoạt động, "Ngày mai, ta muốn đưa một đại phu vào ngục của Đại Lý Tự." Nghe xong lời này, thần sắc Chu Thuật An nhiều thêm một tia tò mò. Hắn xác thật muốn biết, những tù phạm bên trong ngục của Đại Lý Tự đó, có ai đáng giá để vị Thế tử gia này ra mặt. "Xin hỏi Lục đại nhân muốn cho ai xem bệnh?" "Vân Dương hầu, Thẩm Văn Kỳ." Giọng nói vừa dứt, cho dù là người đa mưu túc trí như Chu Thuật An, cũng không khỏi sửng sốt. Thẩm Văn Kỳ. Chu Thuật An thầm nghĩ: Đây không giống như chuyện hắn sẽ làm. Vị Thế tử gia này, có từng quản chuyện của người khác sao? Nói tới vị Vân Dương hầu này, Chu Thuật An vẫn rất thưởng thức. Vân Dương hầu làm quan hai mươi năm, cần cù liêm khiết, ít có thất trách. Tu lạch nước, sửa đê đập, những cống hiến vì Đại Tấn có thể nói là nhiều không đếm xuể. Nhưng y không nên tham dự đảng tranh, đặc biệt không nên đứng bên phe của Thái Tử. Tin Thánh thượng không thích tiên hoàng hậu đã sớm lan truyền rộng rãi, trong triều đình không ai là không biết. Còn Thái Tử, thánh thượng hiển nhiên cũng chưa bao giờ để ở trong lòng, bằng không Đông Cung cũng sẽ không chỉ có tốp năm tốp ba thái y, ngày ngày ứng phó thế kia. Vậy vị Thế tử gia tự phụ này, tại sao lại giúp Thẩm gia? Chu Thuật An trầm mặc thật lâu. Ở Trường An, ai cũng có khả năng tham dự đảng tranh, đánh cược một lần tiền đồ, duy độc chỉ có phủ Trấn Quốc công sẽ không. Rốt cuộc, bất luận ai đến được địa vị như phủ Trấn Quốc công, hẳn sẽ là đối tượng đầu tiên mọi người muốn mượn sức. Chu Thuật An vừa nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, vừa xoay chuyển bút lông sói trên tay. Hắn đột nhiên nói: "Tam cô nương Thẩm gia đang ở trong tay Lục đại nhân?" Vân Dương hầu phủ ngã xuống, Tam cô nương Thẩm gia cùng tiểu công tử bỗng nhiên biến mất, người trong thành Trường An muốn tìm hai người bọn họ nhiều vô số kể, nhưng mà dù cố gắng thế nào cũng đều tìm không thấy. Hôm nay, cuối cùng hắn cũng minh bạch. Danh nghĩa của phủ Trấn Quốc công, không phải ai cũng dám động vào. Lục Yến mặt không đổi sắc, "Chu đại nhân, Lục mỗ là tới lấy lại nhân tình, không phải phạm nhân của Đại Lý Tự." Chu Thuật An mỉm cười gật đầu, "Ngày mai khi nào?" Lục Yến: "Giờ Thìn." Định xuống canh giờ, Lục Yến đứng dậy, "Vậy ngày mai làm phiền Chu đại nhân dẫn đường." Lúc cửa đóng lại, Chu Thuật An buồn bã nói: "Vân Dương hầu làm người có chút cổ hủ, nhưng thật ra sinh được hai nữ nhi tốt." Lục Yến đi một lúc, chợt nghe nói Thẩm Chân sinh bệnh nặng. Đường Nguyệt thật sự nhìn không được, nên đã nói với Dương Tông. Hắn vốn không muốn tới đó, nhưng cũng không biết vì sao, vẫn nhẫn nại tính tình, đi một chuyến tới Trừng Uyển. Lan Nguyệt các. Hắn đi đến bên cạnh giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của nàng, trong lúc nhất thời cũng không biết trong lòng là tư vị gì. Lúc Thẩm Chân tỉnh lại, đúng lúc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Lục Yến xoay chuyển nhẫn bạch ngọc trên tay, "Cô cũng rất có năng lực." Thẩm Chân hồng đôi mắt, biết hắn đang châm chọc nàng cố ý sinh bệnh, nàng cắn khóe môi nói: "Ta không cố ý." Lục Yến im lặng, một lúc lâu mới nói: "Bệnh của phụ thân cô, không cần lo lắng, ta đã đưa đại phu vào Đại Lý Tự." Thẩm Chân sửng sốt, vội ngồi dậy, "Đa tạ đại nhân." Lục Yến giơ tay, cong ngón trỏ, đặt dưới cằm nàng, tùy ý vân vê, cười nhạo một tiếng, "Bốn chữ, cảm tạ ta?" Thẩm Chân nắm tay hắn, nói: "Hôm nay không ổn, ta sợ lây bệnh cho ngài, ngày khác được không? Nghe vậy, Lục Yến cười tự giễu. Chẳng lẽ hắn tới nơi này của nàng, lúc nào cũng chỉ có ý muốn dâm _ dục, là một kẻ đăng đồ tử sao? Trong lòng Lục Yến bốc lên một cỗ hỏa khí, tức khắc cúi đầu ngậm lấy môi nàng, môi răng đan xen, cả người Thẩm Chân hô hấp đều run rẩy. Thẩm Chân lại lần nữa đẩy hắn ra, vừa làm ra động tác, nàng cũng tự thấy không ổn, vội vàng nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Lục Yến giận quá hoá cười, "Muốn cự còn nghênh chơi vui lắm sao? Thẩm Chân, cô hà tất phải như vậy? Không muốn thì không muốn, ta cũng không bức cô, vì sao lại cứ câu dẫn ta?" Thẩm Chân sợ hắn hiểu lầm, không có biện pháp, đành phải nói lời thật: "Đại nhân, hôm nay ngày ba tháng bảy, là ngày giỗ của mẫu thân ta." ***** Lục Yến bỗng dưng giật mình ngồi dậy, tỉnh mộng. ?Couple phụ sắp lên sàn nha!! ( ̄▽ ̄)~ * ~( ̄▽ ̄)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]