Không thể không nói, trang phục nam nhân ở trên người nàng quả thật có một phen phong vị khác. 
Trường vạt vốn rất bình thường ở trên người nàng, theo dáng nàng ngồi, nổi lên gợn sóng gập ghềnh, mạc danh, nhiều thêm một tia cấm kỵ mỹ cảm. 
Lục Yến nắm chiếc eo thon, đưa tay rót cho nàng một chén rượu, đưa tới, Thẩm Chân giơ tay tiếp nhận. 
Hắn rót một chén, nàng cũng uống một chén. 
Hương rượu nồng đậm tràn ngập trong hơi thở nàng. Chốc lát sau, gương mặt bắt đầu đỏ hồng. 
Lục Yến nhìn tiểu cô nương đã có năm phần men say trong lồng ngực, không nhịn được duỗi tay thưởng thức vành tai nàng, yêu thương hôn lên khóe mắt. 
Thần sắc hắn nhu hòa, nhưng ngữ khí lại vẫn trước sau như một lãnh ngạnh, "Sao lại thích khóc như vậy?" 
Thẩm Chân trừng mắt phản bác, "Trước kia ta không có thích khóc." Uống rượu thêm can đảm, câu nói này quả thật không sai. 
Lục Yến nhéo mặt nàng, cười nhẹ, "Hử, đúng không, vậy hoá ra tất cả đều là ta làm nàng khóc?" 
Thẩm Chân cúi đầu, không nhìn hắn. 
Lục Yến cũng không nói chuyện. Bàn tay đặt bên hông nàng vẫn tiếp tục vuốt ve. 
Thấy nàng luôn không theo tiếng, hắn dùng bạc câu vén lên mành lụa, vỗ lên bả vai, bảo nàng nhìn ra cảnh đẹp như họa bên ngoài. 
Ánh mắt nhìn theo ngón trỏ -- gió lạnh thổi qua, vạn nhà thắp đèn. Không biết suy nghĩ tới điều gì, thần sắc nàng tối sầm lại. 
Lúc sau, nàng nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Đại nhân, ta có một chuyện muốn hỏi ngài." 
Lục Yến ánh mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153376/chuong-36-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.