Đêm khuya. 
Lục Yến đè lên thân mình nàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt không nhúc nhích, rất có tư thế nàng không nói sẽ không bỏ qua. 
Thấy Thẩm Chân không hé răng. Tay nam nhân dừng bên hông nàng từ lạnh lùng kiềm chế biến thành chậm rãi vuốt ve......khinh khinh trọng trọng, tựa như âu yếm, lại tựa như bức bách. 
Ủy khuất sao? 
Hắn thấy kỳ thật nàng không nên ủy khuất. Nếu không có hắn, cho dù ngày ấy trốn ra được thành Trường An, nàng cũng chỉ có thể mang theo Hoằng Nhi bôn ba khắp nơi. Tưởng cầu an phận một góc, đúng là người si nói mộng. 
Nàng đã nhận ân huệ của hắn thì nhất định phải trả giá thật nhiều. Đạo lý này, nàng khẳng định hiểu rõ. 
Nhưng đạo lý là đạo lý, muốn nàng nói ra ba chữ "Không ủy khuất" này thực sự rất khó. 
Rốt cuộc nàng sống mười sáu năm, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày làm ngoại thất của người...... 
Thẩm Chân nỗ lực há miệng muốn nói, nhưng một thanh âm cũng không thể phát ra. 
Thấy nàng như thế, trong lòng Lục Yến đã trầm nay càng trầm hơn. 
Ba chữ này thật sự rất khó mở miệng nói ra sao? 
Rất tốt, cực kỳ tốt. 
Đường đường là Thế tử gia của phủ Trấn Quốc công, thiên chi kiêu tử trong thành Trường An, từ nhỏ đến lớn, đều là người sau tiếp người trước nịnh bợ, hắn từng bị người nắm mũi như vậy sao? 
Nhìn đôi mắt nàng khó có thể ức chế sắc thủy, cặp mắt u ám thâm thúy của Lục Yến chợt bị hiện lên một tia phẫn nộ, cùng một tia hoảng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153371/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.