Ký ức theo thời gian trôi đi đã gần như biến mất kia đột nhiên giống như thủy triều mạnh mẽ đánh úp về phía hắn. 
"Bạch Đạo Niên, ngươi không phải là thần y sao? Đã là thần y, sao bệnh của Thế tử gia ngươi lại trị không hết hả?" 
"Thế tử gia có ân với ta, nếu như có thể cứu, sao ta lại không cứu?" 
"Thứ kia gọi là ' hào ' cổ độc, hào độc khi nhập thể sẽ không có bất luận dấu hiệu dị thường gì, nhưng sau ba năm, cổ độc sẽ nháy mắt hút khô lục phủ ngũ tạng, đoạt đi tính mệnh của người đó." 
*** 
Cảnh tượng sinh mệnh bản thân bị đe dọa cứ lần lượt hiện lên trong đầu hắn, đầu Lục Yến đau như muốn nổ tung, suýt chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống. 
Thấy vậy, Phù Mạn vội vàng nói: "Ngài sao vậy?" 
Lục Yến lắc đầu, "Không có việc gì." 
Lần đầu nằm mộng như vậy, hắn còn cảm thấy hết thảy đều rất hoang đường. 
Trong suy nghĩ của hắn, những cảnh trong mơ, quẻ tượng, bất quá chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi. 
Nhưng mà tới giờ phút này, hắn thực sự không thể không tin tưởng, đó chính là quả kiếp trước của hắn. 
Mà tất cả những thứ hiện tại, chính là nhân. 
Lục Yến lấy lại bình tĩnh, nói với Phù Mạn: "Cô có biết ' hào ' độc không?" 
Mặt Phù Mạn lộ vẻ kinh hoảng, thật lâu sau mới thấp giọng nói: "Sao ngài biết ' hào ' độc?" 
Lục Yến cong khóe môi. Quả nhiên, tất cả mọi thứ đều tương ứng. 
Hắn nhìn nàng ta, nói, "Độc này có giải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153370/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.