Cả một chuyến đi dài khiến nàng vô cùng mệt mỏi, đến trưa thì quả thực làkhông nhịn được nữa, liền giơ tay lên, tay áo buông xuống, để lộ cánhtay ngọc ngà trắng noãn, ngón tay thon dài cử động, vén nhẹ mành hoa lên , gọi một tiếng. Lam Triệt đang cưỡi ngựa, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh , nghe thấy tiếng nàng liền ghìm cương lại, cánh taycũng thuận thế giơ cao, cả đoàn người liền dừng lại. Hắn nhảy xuốngngựa, vận khinh công bay đến chỗ nàng, trầm giọng :
“ Sao vậy?”
Lăng Bích Nguyệt cau mày, tiện tay dùng vạt áo lau nhẹ những giọt mồ hôikhông ngừng chảy trên khuôn mặt nhợt nhạt , chu miệng nói:
“ Saotrăng cái gì a? Bổn vương phi thấy mệt, ngươi mau mau cho dựng trại nghỉ ngơi đi! Bổn vương phi sắp không chịu được nữa rồi!”
Lam Triệtnghe nàng nói vậy liền không khỏi lo lắng, không dùng dằng nhiều lời, hô một tiếng, binh lính, a hoàn nhanh chóng dọn đồ dựng trại, không dámchậm trễ. Nàng hài lòng cười một cái, quay sang định gọi a hoàn giúpmình xuống xe, thì thoắt cái đã chẳng thấy Lam Triệt đâu, ngược lại, cổtay còn bị một ngoại lực nào đó kéo mạnh, khiến cho nàng ngã thẳng rakhỏi xe ngựa, rơi vào một vòng tay ấm áp.
Sự việc đột ngột nhưvậy khiến nàng không khỏi sợ hãi, theo quán tính liền ôm chặt lấy LamTriệt, kêu ư ử vài tiếng. Người ngoài nhìn vào lại thấy nàng đang thẹnthùng, chính là đang nũng nịu Lam Triệt. Mọi người một phen đỏ mặt, chemiệng cười khúc khích, lại còn miệng to miệng nhỏ xì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-ma-manh-vuong-phi/2306276/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.