Dương Cẩm Tú liên tục lắc đầu, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nhìn bạn bè bị thương tổn nhưng cô lại không cách nào cứu được, cảm giác bất lực này khiến mắt cô rươm rướm.
Yamaguchi Harayo lần nữa quay đầu nhìn Tần Hiểu Lam.
Mũi cô ta đã bị đánh gãy, trán cũng xuất hiện vết sưng.
Lúc này, đầu óc cô ta đã choáng váng, hẳn là bị va đập không nhẹ.
“Mày nói mày là tổng thư ký của tập đoàn Long Viêm à? Vậy thì tốt quá, tao có một vấn đề muốn hỏi mày. Sáng nay, dường như tập đoàn Long Viêm đã có quyết định ra tay gì đó, rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ cho tao biết!”
Yamaguchi Harayo thấp giọng hỏi.
“Hừ!”
Tần Hiểu Lam dùng sức hừ một tiếng, máu trong miệng cô ta lần nữa trào ra, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Mày đừng có mơ, tao sẽ không nói đâu!”
“Được lắm, xem ra mày là đứa cứng đầu!”
Yamaguchi Harayo hung hăng ném Tần Hiểu Lam vào tường.
“Rầm!”
Tần Hiểu Lam cảm giác cả người như nhũn ra, không cách nào chống đỡ nổi, nặng nề ngã ra đất.
Tuy nhiên, đó chỉ mới là bắt đầu.
Yamaguchi Harayo giơ chân đạp liên hồi vào người Tần Hiểu Lam.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Từng âm thanh nặng nề vang lên trong phòng tựa như tiếng trống đồng.
Sắc mặt Tần Hiểu Lam trắng bệch như tờ giấy, đau đớn khiến cô ta liên tục đổ mồ hôi lạnh.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Dương Cẩm Tú cố hết sức kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/627361/chuong-1354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.