Sau khi nghe Ngô Tiểu Phàm nói, mất một lúc lâu Lý Nam trên thuyền vẫn chưa phản ứng kịp.
Cuối cùng điện thoại cũng gọi được rồi.
Một tuần sau khi Vu Kiệt biến mất biệt tăm biệt tích từ tai nạn máy bay, cuối cùng số điện thoại duy nhất này cũng kết nối được.
Nhưng…
Nó lại không truyền đến tin tức tốt.
Vu Kiệt xảy ra chuyện.
Gió biển ngày càng lớn, dưới màn trời tối tăm ấy, vẻ mặt Lý Nam dần trở nên nghiêm trọng.
Sau khi Ngô Tiểu Phàm kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian đó cùng với tất cả tình tiết cho Lý Nam, ông ta lập tức hiểu được vụ việc Vu Kiệt bị bắt có sự nhúng tay của thế lực địa phương. Ông ta nheo mắt lại, nói vào điện thoại: “Cô có dám chắc rằng mỗi một lời mình nói đều là thật không?”
“Tôi chắc chắn”.
“Tôi bảo đảm!”
Tôi thề!
Ngô Tiểu Phàm ngồi trên xe taxi, nhón chân: “Bác… Bác có cách cứu anh Vu không?”
Ánh mắt Lý Nam cực kỳ kiên định: “Xác định bọn họ ở bộ phận nào đã rồi gửi tin nhắn cho tôi”.
“Tôi sẽ cứu thằng bé”.
“Chắc chắn”.
Nói xong, Lý Nam cúp điện thoại.
Đó là con trai ruột của ông ta, không cứu được cũng phải cứu.
Ông ta nhìn về phía Lưu Mỗ.
Bấy giờ, Lưu Mỗ đứng trên boong thuyền cũng nghe thấy nội dung trong điện thoại, ông ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao kia: “Mong là lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626840/chuong-832.html