Nghe vậy, tất cả mọi người vội vàng đứng dậy đi đến boong tàu, tựa vào lan can tàu, chăm chú nhìn về mặt biển phía trước.
Lý Nam cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt của mình, run rẩy đứng lên, sau đó vội vàng đi tới.
Vừa nghe thấy có tin tức của Dương Cẩm Tú, ông ấy vô cùng vui mừng.
“Kính viễn vọng”.
Thuyền trưởng đứng bên cạnh vội vàng đưa chiếc kính viễn vọng đang đeo trên cổ cho Lý Nam.
Lý Nam cầm lấy, đặt trước mắt, nhìn về hướng phía trước hai trăm mét.
Sau đó, ông ấy nhìn thấy một chiếc tàu cứu hộ đang bật đèn cứu hộ, tiến về phía bọn họ. Trên boong tàu đó, có hai cô gái đang nhìn về phía ông ấy, điên cuồng vẫy tay, ra hiệu cầu cứu, ông ấy còn chưa kịp phản ứng thì tiếng kêu cứu từ phía xa đã vang lên.
"Tàu ở phía đối diện, có nhìn thấy chúng tôi không?"
"Radar của chúng tôi bị trục trặc, mọi người có thể giúp chúng tôi trở về Luân Thành được không?”
“Này…”
Là Dương Cẩm Tú, đúng là Dương Cẩm Tú!
Vừa nghe thấy giọng nói này, Lý Nam đã lập tức nhận ra hai người, một người là Dương Cẩm Tú và người còn lại là Mục Tiểu Vũ.
Tốt quá rồi, may quá.
“Nhanh, tăng tốc, nhanh đón hai đứa nó qua đây”.
“Nhanh lên!”, Lý Nam thúc giục.
Thủy thủ đang ngồi trong cabin lập tức tăng tốc nhanh hơn.
Màn đêm đang tối dần, đèn cứu hộ trên con tàu kia sáng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626838/chuong-830.html