"Lạch cạch!"
Ngoài biên giới xa xôi mấy ngàn dặm, Vu Kiệt cùng mười chín người chiến sĩ còn lại của Long Tiễn chia nhau ngồi trên hai chiếc xe tải quân đội.
Có một câu nói rất hay:
Bạn viễn vĩnh không biết được một chiếc xe tải có thể ngồi được bao nhiêu người!
Câu nói này đã thành công đưa các thương hiệu trong nước ra thị trường nước ngoài, độc chiếm thị trường của các nước nghèo lân cận với tốc độ cực nhanh.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Vu Kiệt vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngoài cửa sổ mưa to khiến bầu không khí ban đêm trở nên ẩm thấp, anh mở mắt ra, trong lòng không hiểu sao cứ nhói lên khiến anh có cảm giác hơi bất an!
Sắc mặt anh lập tức...đanh lại.
"Lang Vương? Anh tỉnh rồi?"
Ở vị trí lái xe, Trương Thanh siết chặt tay lái, tập trung quan sát kỹ đường núi uốn lượn phía trước, nhìn thấy Vu Kiệt đã thức, cậu ta hỏi.
"Ừm".
Vu Kiệt gật đầu, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đến đâu rồi?"
Trương Thanh trả lời: "Tiếp theo sẽ đến quốc gia nghèo, nhưng lần này chúng ta không đi vào, xăng trên xe cũng đủ để đi tới địa điểm cần đến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đi liên tục thì khoảng ba ngày ba đêm nữa chúng ta liền có thể đến trại Tuyết".
Nghe vậy, Vu Kiệt trầm tư. . Truyện Cung Đấu
Ba ngày ba đêm, mới có thể đến trại Tuyết?
Sau khi đến trại Tuyết, nên làm gì bây giờ?
Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong lòng không hiểu sao cứ nhoi nhói, cảm giác đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626548/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.