Dương Chấn Hoa mơ hồ nhớ lại dáng vẻ sáu năm về trước của Dương Chân.
Dương Chân là con gái út của Dương Chấn Hoa, ông ta luôn đối xử với Dương Chân không khác gì cháu gái của mình.
Cho dù luôn ở nhà họ Lý, nhưng những lúc rảnh rỗi, Dương Chấn Hoa vẫn luôn lén gọi điện thoại cho Dương Chân, hỏi thăm con gái những chuyện xảy ra gần đây, ông ta nhớ Dương Chân lúc đó nói năng vô cùng tự nhiên thoải mái, rất có khí chất con gái nhà quyền quý, mọi cử chỉ đều rất lễ phép và tôn trọng người khác, hầu như tất cả những người lớn tuổi từng tiếp xúc với Dương Chân đều nói rằng Dương Chân là một đứa trẻ đáng yêu hiểu chuyện.
Nhưng bây giờ…
Thay đổi rồi!
Tất cả đều đã thay đổi rồi!
Không cần tìm hiểu rõ chân tướng sự thật, Dương Chấn Hoa cũng có thể đoán được người nào sai!
So với sáu năm trước, Dương Chân bây giờ hung hăng, ăn nói hàm hồ, không còn là một con người bao dung nữa, hiện tại hỗn xược không chịu nổi.
Giờ phút đó, ánh mắt Dương Chấn Hoa nhìn Dương Chân toàn là thất vọng!
“Quỳ xuống…”
“Xin lỗi!”
Ông ta ôm mặt, đầu vẫn đau như búa bổ.
Môi Dương Chân run bần bật, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt: “Vì một người ngoài chưa cưới hỏi mà bố…bố đánh con?”
“Bố?”
Đây chính là gia đình mà cô ta đã nhớ mong sáu năm sao!
Nhìn thấy khuôn mặt giàn dụa nước mắt của Dương Chân, sắc mặt Lục Chấn Hoa không hề thay đổi: “Có sai không?”
“Lẽ nào con đã quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626426/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.