Trong ba lô, Ngọc Linh Lung phát ra một thứ ánh sáng khác.
Màu sắc toàn thể tựa như lá liễu rủ trên mặt hồ vậy.
Chỉ là...
Sự tồn tại của nó giống như một thứ không nên xuất hiện, khiến không khí trong xe lúc này lập tức trở nên ngại ngùng.
Vu Kiệt nhíu mày, gương mặt lộ lên vẻ ngờ vực.
Lẽ nào trong ba lô kia không phải là đặc sản được đóng gói hút chân không mà các cụ trong thôn đã nói sao?
Đó là cái gì?
Hai người nhìn nhau, sự khó hiểu trong ánh mắt không cần phải nói ra cũng biết.
Dương Cẩm Tú nghiêng đầu sang cúi xuống nhìn, đồng tử co rút lại nói: "Đây là cái gì thế? Anh? Đặc sản quê anh là cái này à?"
"Hả..."
Vu Kiệt lắc đầu, để lộ trạng thái trầm tư nói: "Không phải, để anh nghĩ xem!"
"Lẽ nào là cầm nhầm rồi?", Dương Cẩm Tú đột nhiên hỏi.
Cầm nhầm?
Nghe thấy hai tiếng này, ánh mắt Vu Kiệt căng lại, trong đầu lập tức nhớ lại lúc anh lên tàu cao tốc, anh đặt ba lô trên ngăn để hành lý, lẽ nào ngăn để hành lý đó...
Không đúng!
Bên cạnh ngăn đựng hành lý đó cũng để một chiếc ba lô có kiểu dáng và màu sắc tương tự.
Vậy tức là!
Vu Kiệt táng một cái vào đầu mình nói: "Lúc xuống xe vội quá nên đã lấy nhầm rồi!"
"Hả!"
Dương Cẩm Tú xì một tiếng rồi cười nói: "Không ngờ anh cũng có lúc bất cẩn như vậy đó!"
"Giờ anh xuống xe đến ga hỏi nhân viên ở đó xem sao".
Trong ba lô đều là tâm ý do các cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626421/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.