Một tiếng quát vang lên, gió thổi tung bốn xung quanh, lá rơi, bụi bay mù mịt.
Còn Lục Chấn Hoa dường như bị tiếng quát này khiến ông ta sợ hãi quỳ sụp trên đất.
Trong lòng ông ta cũng hiểu rõ, bằng chứng quá xác thực rồi. Tội danh này cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Nhưng…
Một khi mất đi sự che chở của cậu chủ thì…
Những chuyện là ông ta làm trước đây thì sao đám người này tha cho ông ta được.
Vị trí mà mình từng bước vất vả leo lên, tất cả mình khó khăn lắm mới có được.
Vì một tập tài liệu, vì mấy lời nói của Vu Quý mà mình mất tất cả sao?
Không!
Không thể nào!
Ông ta định đứng lên giải thích cho Lý Châu, không ngờ những thanh niên mặc đồng phục đen ở phía sau đã khống chế ông ta trên đất để ông ta không có cơ hội giải thích.
Chỉ thấy ông ta bị đè trên đất, liều mạng giãy dụa chân tay giống như con cá bị mắc cạn.
Ông ta hắng giọng, lớn tiếng gọi: “Cô chủ Lý!”
“Cô nghe tôi giải thích, chuyện không phải như vậy đâu”.
“Vì nhà họ Đổng muốn hóa giải nguy cơ nên mới nhắm vào số tiền quyên góp của thôn Vu Gia, họ cấu kết với Vu Kiệt ăn chặn hai mươi triệu tệ đó”, là tổng chỉ huy tổ tác chiến kinh tế Giang Thành, tất nhiên phải điều tra tận gốc, như vậy mới có câu trả lời với người dân, có câu trả lời với Giang Thành.
Tiếp đó, ông ta nhìn gắt gao vào vị trí của Trương Thế Đào, quát lớn: “Tên Trương Thế Đào này chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626404/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.