Người xưa có câu: “Khi gặp đối thủ mạnh, bản thân sẽ sợ hãi mà muốn chạy trốn”.
Lúc này mà dùng câu nói này vào Lục Chấn Hoa thì quá phù hợp!
Lý Châu chỉ quát một tiếng mà đã khiến Lục Chấn Hoa ở không xa toát hết mồ hôi, hai chân run rẩy, trong lòng sốt sắng chỉ muốn rời đi thật nhanh.
Nhưng không được rồi!
Lý Châu là ai nào? Vậy mà nửa đêm lại đột kích đến Giang Thành nhỏ bé này mà ông ta không hề hay biết.
Với cả, tại sao cô ta lại đến đây?
Trong lòng ông ta đang đưa ra hàng vạn phỏng đoán.
Lý Châu hỏi ông ta là có biết mình đã làm những chuyện gì không?
Lẽ nào những việc mình làm trước đó ở Giang Thành đều bị phát hiện rồi?
Nhưng, cũng không đến mức cô chủ thứ hai nhà họ Lý đích thân đến đây chứ?
Đợi đã!
Không phải là…?
Lục Chấn Hoa đảo mắt một cái, đột nhiên một suy nghĩ ông ta không bao giờ nghĩ đến lúc này lại xuất hiện trong đầu ông ta.
Không phải vì đám Vu Kiệt ở trong phòng thẩm tra đấy chứ?
Nhìn dáng vẻ ban nãy Trương Thế Đào đối với mình, đó là dáng vẻ không sợ hãi và hống hách ngông cuồng.
Nếu như Trương Thế Đào không có chỗ dựa thì sao ông ta lại dám…
Lẽ nào cô Lý đã biết hết rồi?
“Cô… Cô Lý…”.
Lục Chấn Hoa vừa nghĩ nát óc cách đối phó vừa nuốt nước bọt ừng ực rồi bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Không biết cô Lý đến đây, không đón tiếp từ xa, đúng là thất lễ”.
Tiếp đó, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626403/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.