“Sư phụ...”
“Xin chào ông Hứa!”
Mười mấy thanh niên xung quanh Vu Kiệt đột nhiên khụy gối, khom lưng, hai tay giơ lên phía trước, đồng loạt cúi chào với bóng người không giận mà uy phía trước cổng kia.
Du Long cố gắng đứng dậy chào, chỉ thấy Hứa Tình Phong lắc người đến cạnh hắn ta, cúi đầu nhìn.
Hừ!
Trong nháy mắt, vẻ mặt ông ta kinh ngạc!
Xương cổ tay – gãy rồi.
Thủ đoạn thật tàn nhẫn!
“Tuổi còn trẻ mà đã ra tay độc ác như vậy, nhóc con, mày tưởng Long Môn là nơi mày có thể ngông cuồng sao?”, lông mày của Hứa Tình Phong sắc bén, lập tức trừng mắt nhìn Vu Kiệt.
Vu Kiệt vẫn rất bình tĩnh, Hứa Tình Phong đến cũng không làm anh có bất kỳ sự dao động nào.
Vẻ mặt anh bình tĩnh: “Ăn miếng trả miếng, đây là quy tắc của tôi, hắn ta ra tay với một người bình thường, chỉ đánh gãy cổ tay của hắn thì vẫn chưa đủ đâu!”
“Nhóc con, lẽ nào bố mày không dạy mày cách làm người sao? Kiêu ngạo quá, cẩn thận chết sớm đấy!”
Hứa Tình Phong hừ lạnh một tiếng.
“Bố tôi chỉ dạy tôi một câu, có nợ có trả, không phải không trả, chỉ là thời cơ chưa đến, thân là người trong võ đạo lại ra tay với người bình thường đã là phạm vào điều cấm kị rồi, một chưởng hôm nay, coi như đòi lãi!”, Vu Kiệt ngẩng đầu, tiếp tục nói.
“Hơn nữa, hắn ta là đệ tử Long Môn các ông, vậy nội trong ba ngày, tôi chờ Long Môn cho tôi một lời giải thích, nếu không, tôi sẽ lại đến viếng thăm nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626224/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.