Hai người ngồi trong góc, qua ô cửa sổ nhìn khung cảnh về đêm của thành phố, vô tình đã nói chuyện thật lâu.
Thời gian, nháy mắt đã đến tám giờ.
Trịnh Long cúi đầu nhìn thời gian, đột nhiên tự vỗ đầu mình một cái.
“Sao vậy?”, Vu Kiệt nhìn anh ta rồi hỏi.
“Là thế này, ba ngày sau là ngày giỗ của bạn gái tôi, anh Kiệt, tôi… Tôi muốn xin nghỉ đi thăm mộ cô ấy, có được không?”
Từ tám năm trước, sau trận động đất, Trịnh Long bắt đầu chuyển đến nhà họ Lý, mỗi ngày nhiệm vụ của anh ta trừ việc thực hiện nhiệm vụ của Mật Điệp Tư, không ngừng học hỏi, không ngừng tiến bộ thì không có gì khác.
Mỗi ngày đều bận đến nỗi mệt không nhấc nổi tay, mới đi ngủ!
Bởi vì anh ta sợ mình không ngủ được, trong đầu luôn nhớ đến hình ảnh bạn gái khi trước.
Trịnh Long sợ mình sẽ khóc!
Anh ta không muốn khóc!
Trong tám năm qua, mỗi lần cứ gần đến ngày giỗ của bạn gái, anh ta đều mất ngủ mấy đêm liền!
Đến ngày đó, chỉ có ôm mộ bạn gái, anh ta mới có thể ngủ yên!
Mỗi năm, buổi tối ngày đó, cũng là buổi tối mà anh ta ngủ sâu nhất!
Ở sâu trong lòng anh ta, bia mộ của bạn gái Viên Viên, chính là chỗ dựa để anh ta sống, cũng là nơi mà anh ta gửi gắm nỗi nhớ mong mỗi khi cảm thấy cô độc.
Nghe thấy lời này, trong lòng Vu Kiệt cảm thấy giật mình.
“Bạn gái của cậu…”
Nghĩ một chút, Vu Kiệt không muốn tiếp tục hỏi vấn đề này, nên hỏi: “Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626204/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.