Bốn giờ chiều, sắc trời đã tối mịt. Mỗi khi mùa hè tới, buổi tối Giang Thành cũng đến sớm hơn.
Còn trong hành lang bên ngoài phòng bệnh của bệnh viện cũng đã đứng chật người.
Lưu Mặc Sinh ngồi trước giường bệnh của Vu Kiệt, thần sắc lo lắng. Từ sáng ông ta đã đưa Vu Kiệt đến bệnh viện, đến hiện giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.
“Ông Lưu…”.
Viện trưởng đứng ở trong phòng bệnh liên tục mấy tiếng, đầu toát hết mồ hôi, kho han một tiếng, nói: “Ông Lưu! Hay tôi dọn dẹp phòng bệnh bên cạnh để ông đi nghỉ ngơi nha. Nghe thư ký Vương nói, ông có thói quen ngủ trưa. Ngồi trông lâu như vậy thì chắc ông mệt lắm”.
Đối mặt với ông lão nắm quyền lớn trong tay, viện trưởng không dám sơ suất.
Phải biết rằng, ông Lưu hiện giờ hơn chín mươi tuổi, chỉ cần chút sơ suất là có thể xảy ra bất trắc.
Một khi xảy ra chuyện bất trắc thì áp lực trên vai vô cùng nặng nề.
Lưu Mặc Sinh khoát tay, nói: “Tôi không mệt! Tôi muốn tận mắt nhìn thấy cậu ấy tỉnh lại”, trong lúc nói câu này thì mắt ông ta vẫn nhìn chăm chú vào Vu Kiệt đang hôn mê.
Phía sau, mười mấy binh sĩ đều đưa mắt nhìn nhau rồi hít một hơi thật sâu.
“Khụ khụ….”, đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng ho của Vu Kiệt.
Vu Kiệt mở hai mắt, một luồng ánh sáng nhức mắt lọt vào mắt anh.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi…”, tất cả mọi người đều vui mừng nhìn lại.
“Vu Kiệt!”, Lưu Mặc Sinh vội đứng dậy nhìn.
Vu Kiệt ngây người ra, sau đó anh phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626203/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.