Có một con dao, xuyên qua cổ của một thanh niên mũi cao, tóc vàng, mặc vest.
Máu từ vết dao giữa cổ từ từ chảy xuống, như dòng suối nhỏ giữa vách núi, nhuộm đỏ bộ vest đắt đỏ giá trị đến mấy chục ngàn của người thanh niên.
Đây là một thị trấn nông thôn cách làng chài khoảng 10km, bốn bề xung quanh đều là núi, dọc hai bên đường lớn đều là cối xay gió, sống ở đây chủ yếu là những hộ gia đình nông dân, thường ngày trải qua cuộc sống thong thả hoà nhập với thiên nhiên “buổi chiều hái cúc dưới hàng rào ngắm nhìn núi Nam ngay trước mắt”*, ở đây có một con đường, đi thẳng ra đường cao tốc.
* “Thái cúc đông ly hạ/ Du nhiên kiến Nam sơn”. Là câu thơ trong bài thơ Ẩm tửu kỳ 05 của nhà thơ Đào Tiềm – nhà thơ nổi tiếng của Hoa Hạ dưới thời Đông Tấn. Bài thơ này thể hiện quan niệm nghệ thuật và phong vị về cuộc sống ẩn dật bằng ngôn ngữ bình dị, chất phác.
Mà hôm nay, những người già đang vác cuốc này nhìn thấy một người lạ đeo mặt nạ đen, cầm dao chặt củi, chém giết một người đeo kính râm cũng không thường xuất hiện ở đây, họ đều vô cùng hoảng sợ nên đã bỏ chạy, trốn vào trong nhà của mình!
Bọn họ bị dọa sợ rồi!
Trên thực tế, không chỉ có một người!
Còn có năm người khác mười phút trước đã bị Hoàng Kiến Thành tự tay giết chết, đặt ở một nơi dễ thấy.
Đây là lần đầu tiên sau hai mươi lăm năm đến thành phố này ông ta rút dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626184/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.