Trong trang viên nhà họ Dương, Dương Chấn Hoa đã hạ lệnh cho tất cả vệ sĩ canh gác xung quanh một căn biệt thự, không cho phép bất cứ ai tới gần.
Trong căn biệt thự đó, ông cụ Lý ngồi trên chiếc ghế dài ở phòng khách. Cụ nhìn Vu Kiệt, Vu Kiệt nhìn cụ, hai người đối diện với nhau, cách nhau chỉ khoảng mười mét.
Cho tới lúc này, Vu Kiệt vẫn chưa hết ngỡ ngàng khi người thân cùng chung dòng máu tới tìm mình.
Dường như thân phận còn không tầm thường chút nào.
Nhưng từ trước tới nay, anh luôn không mấy quan tâm tới mấy thứ như địa vị quyền thế cho lắm.
Anh nhìn ông cụ Lý một lúc lâu, do dự một lát rồi nói: “Cám ơn ông về chuyện ngày hôm nay”.
“Ông…”
Ông cụ Lý mỉm cười nói: “Nếu xét theo mối quan hệ máu mủ thì cháu phải gọi ông là ông nội”.
“…”, Vu Kiệt.
“Ông nội biết cháu chưa thể tiếp nhận chuyện này ngay được, dù sao hai mươi sáu năm qua, mọi người đều không tới tìm cháu, ông nội cũng biết có thể trong lòng cháu có sự oán hận với ông và bố mẹ cháu, nhưng có một số chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng của cháu!”
“Nói từ đâu được nhỉ”, ông cụ Lý vuốt chòm râu bạc phơ của mình, hiếm khi người có tiếng là nghiêm túc như cụ bày ra dáng vẻ thả lỏng như thế trước mặt cháu trai của mình.
Tiếp đó, cụ nói bằng giọng thương cảm: “Thôi, nói từ đầu đi! Hai sáu năm trước, người thừa kế của nhà họ Lý là Lý Nam, đồng thời cũng là bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626126/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.