Hàn Thiên bị còng tay nhốt vào phòng thẩm vấn, đám vệ sĩ vẫn còn đứng được của nhà họ Hàn thì lần lượt đưa những người đang nằm tới bệnh viện.
Nhưng còn lâu mọi chuyện mới kết thúc.
Sau khi tiễn ông cụ Lý, Vu Kiệt và mấy chục người nhà họ Dương đi, sắc mặt của Giang Nho trở nên âm trầm. Trên thực tế, khoảng thời gian ông ta nhậm chức ở Ninh Thành vẫn chưa tới ba năm, năm nay mới củng cố chức vị, vốn định lên kế hoạch lập công, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Ông ta rất thất vọng.
Thất vọng vì những kẻ nắm giữ quyền hành lại sẵn sàng bán rẻ đạo đức vì lợi ích cá nhân, lạm dụng quyền lực để làm việc cho người khác.
Bọn họ có lỗi với trách nhiệm của bản thân, có lỗi với số thuế mà người dân giao nộp hằng tháng.
Ông ta ngồi trước cái bàn dài trong phòng làm việc của Vương Lập, không nói năng gì cả. Bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta nghẹt thở, Chu Diên đứng ở cửa thì chẳng dám ho he câu gì.
Hắn chính là người đã ra lệnh bắt Vu Kiệt về, cũng là người theo Lưu Mục và Lâm Mộc tới đây theo yêu cầu của các gia tộc ở khu vực Đông Lục. Ngoài ra, hắn còn là người mà Giang Nho đánh giá cao và có ý định cất nhắc.
Nhưng hắn đã làm Giang Nho thất vọng.
Thấy bầu không khí có gì đó sai sai, Lâm Mộc nở nụ cười, phá vỡ sự gượng gạo ấy: “Sếp Giang, chắc anh khát rồi nhỉ? Lão Vương, còn ngây ra đó làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626125/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.