Hai chữ rất nhẹ nhàng nhưng giờ phút này lại giống như thiên thạch đập mạnh vào trong tim Cao Vũ Xương.
Ly… ly hôn...
Một giọt nước mắt bất giác đọng lại nơi khoé mắt của Cao Vũ Xương.
“Anh… anh nói cái gì?”, cô ta run lẩy bẩy, dường như không ngờ đến sẽ đi đến bước này.
“Cao Vũ Xương, chúng ta... ly hôn thôi!”, Vu Sơn hít sâu một hơi rồi nén lại trong lồng ngực.
“Tại sao? Cho tôi một lý do hợp lý!”, Cao Vũ Xương vội vàng hỏi.
“Còn cần phải hỏi nữa sao?”, Vu Sơn ngập ngừng, khoé môi khẽ cong lên, phảng phất như đang cười nhạo chính mình rồi tiếp tục nói: “Tôi đã què rồi, nửa đời sau cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn thôi, một kẻ tàn phế như tôi ở lại nhà họ Cao ngoài việc khiến cô mất mặt ra còn có thể làm được gì?”
“Tôi đã không thể giống như trước đây làm việc nhà cho cô, cũng không thể đưa cô đến tập đoàn, không thể làm lái xe cho cô”.
“Tôi thậm chí còn cần cô phải bỏ tiền ra thuê người đến chăm sóc cho tôi… tôi đã chẳng còn giá trị lợi dụng nào nữa rồi, còn xứng để ở lại nhà họ Cao không?”
Lúc nói đến đây, Vu Sơn không có chút sợ sệt nào nữa, ngược lại, giờ phút này anh ta mới thực sự cảm thấy mình là một con người, có tôn nghiêm mà nói ra lời thật lòng của mình, không cần phải giấu diếm che đậy, cũng không cần phải để ý đến sắc mặt của người khác nữa.
Nhưng anh ta không biết, câu nói này của mình đã như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626056/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.