Anh ta là một tên vô dụng.
Như tất cả đám người giới thượng lưu thành phố Giang nghĩ, Vu Sơn chẳng qua là dựa vào việc lấy con gái nhà giàu mà được mọi người chú ý tới.
Về bản lĩnh, anh ta còn không bằng cái móng tay người vợ Cao Vũ Xương của mình.
Về khí phách, lòng tự trọng của anh ta bị người nhà họ Cao giẫm nát.
Về tuổi tác, anh ta đã già rồi, hoàn toàn không thể so được với đám con ông cháu cha. Là người đàn ông, anh ta biết rõ có người theo đuổi vợ mình lại chỉ có thể đứng nhìn, không dám hé nửa lời.
Nhưng bây giờ anh ta muốn làm một người anh.
Gánh vác trách nhiệm của một người anh.
Chỉ là, cái dập đầu này của anh ta không thể hóa giải được lòng thù hận của cả nhà Mạnh Hải với Vu Kiệt.
“Haha, nếu mọi chuyện trên đời này chỉ cần xin lỗi là giải quyết được thì còn cần chiến tranh để làm gì?”
“Cậu dập đầu thì chân con trai tôi sẽ khỏi được à?”
“Cậu xin lỗi thì con trai tôi sẽ đứng lên được ư?”
Vương Mai càng nói càng khó nghe. Bà ta chống nạnh, lạnh lùng nói: “Vu Sơn cậu là cái thá gì? Chỉ là cái dập đầu của con rể nhà họ Cao, một giám đốc hậu cần nhỏ nhoi mà cũng xứng để tôi bỏ qua mọi chuyện à?”
“Tôi…”, Vu Sơn nghẹn ngào, nước dâng đầy hai khóe mắt.
Cánh tay anh ta run rẩy, bàn tay nắm chặt, dáng vẻ bất lực này như một kẻ thất bại không thể làm bất cứ chuyện gì.
Mạnh Hải híp mắt: “Lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626055/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.