Hơn nữa, cô cũng thực sự cảm thấy biết ơn.
Nếu không phải là có chú ấy lén nói với cô, cô cũng sẽ hoàn toàn không biết.
Chà, ai đó trước đây còn nói không tin vào những điều này.
Xem ra bây giờ có vẻ như còn khá kiêu ngạo.
Vậy mà lại âm thầm làm điều này, còn không để cô biết.
Mấy phút sau, Lục Kiến Thành cùng hai đứa trẻ đi ra.
Lúc Nam Khuê nhìn thấy họ liền giật mình, Kiến Thành nói là đi bế hai đứa xuống, cô còn tưởng chỉ là thuận miệng nói thôi.
Không ngờ là anh mỗi bên bế một đứa, thực sự bế cả hai đứa xuống thật.
Nếu bế cả hai đứa nhỏ cùng lúc sẽ khá nặng, hơn nữa bọn họ còn sống ở trên tầng cao, dù là đi thang máy, nhưng thời gian đợi thang máy cũng khá dài.
Cô biết, chỉ cần hai đứa nhỏ thích thì Kiến Thành sẽ làm mọi cách để đáp ứng.
“Mệt không, sau này anh đừng làm như vậy nữa, bọn trẻ cũng lớn như vậy rồi, hoàn toàn có thể tự mình đi thang máy.” Nam Khuê vừa nói, vừa cẩn thận lau mặt cho Lục Kiến Thành.
“Không sao, chỉ cần bọn trẻ vui, anh bằng lòng làm vậy.”
Ngồi trên xe, một gia đình 4 người đến bệnh viện.
Chỉ là hai đứa nhỏ còn chưa hiểu rõ.
Trong lúc đó, Niệm Khanh ngẩng đầu nhìn Nam Khuê hỏi: “Mami, chúng ta đang đi tới chỗ cha ở ạ, sau này chúng ta cùng sống với cha sao?”
Lời nói của Niệm Khanh khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/327400/chuong-7902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.