Ông lão tóc trắng im lặng một lúc rồi nói: “Ta thu lại lời lúc nãy!”
Vũ Tôn: “…”
Ông lão tóc trắng nhìn cô gái váy trắng trước mặt: “Tiền bối, trận cờ này, ta thua rồi!”
Tiền bối?
Nghe thấy lời của ông lão tóc trắng, Vũ Tôn kia có chút sửng sốt.
Ông lão này sao lại gọi cô gái này là tiền bối?
Cô gái váy trắng liếc nhìn ông lão tóc trắng: “Thu rồi, vậy thì chết thôi!”
Ông lão tóc trắng cười khổ: “Tiền bối, ta không muốn chết!”
Vẻ mặt cô gái váy trắng vô cảm: “Là ngươi chủ động tìm đến ta!”
Ông lão tóc trắng cười chua xót: “Ta không biết tiền bối mạnh như vậy…”
Cô gái váy trắng nhẹ nhàng vung tay, bàn cờ trước mặt lập tức biến mất, nàng quay người nhìn Diệp Huyên cách đó không xa: “Vốn đã nghĩ đến chuyện này rồi, phân thân này của ta đi tìm ngươi, nhưng không ngờ, ngươi lại tìm ta rồi!”
Phân thân!
Nghe thấy lời cô gái váy trắng, sắc mặt Vũ Tôn bên kia lập tức thay đổi: “Ngươi… Ngươi chỉ là phân thân!”
Gã căn bản không nhìn ra hư thực của cô gái váy trắng!
Sở dĩ Diệp Huyên có thể nhìn ra được, là bởi vì hắn và Thanh Nhi đã quá quen thuộc rồi!
Thanh Nhi ở trước mặt này khiến hắn có cảm giác có chút không giống!
Đương nhiên, mặc dù là phân thân, nhưng vẫn là Thanh Nhi!
Cô gái váy trắng căn bản không quan tâm đến Vũ Tôn, nàng đi về phía Diệp Huyên, lúc này, Vũ Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326700/chuong-7202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.