Lời này vừa thốt ra, mọi người trong sân đều nhìn ông lão tóc trắng.
Vũ Tôn kia cũng nhìn ông lão tóc trắng, gã quan sát ông lão tóc trắng, không nhìn thấu ông lão, lập tức khẽ nhíu mày: “Ngươi là ai?”
Ông lão tóc trắng khẽ cười: “Ngươi dùng tờ giấy ta từng để lại, còn hỏi ta là ai…”
Vũ Tôn ngây người, sau đó châm chọc nói: “Giấy của ngươi?”
Ông lão tóc trắng gật đầu: “Quả thực là giấy của ta!”
Vũ Tôn cười ha ha: “Đúng là nực cười! Các hạ có biết, tờ giấy này do một vị Thần Đế chân chính để lại không, thế nào, ngươi là Thần Đế?”
Ông lão tóc trắng nhíu mày, hỏi ngược: “Tại sao ta không thể là Thần Đế?”
Vũ Tôn ngây người, sau đó cười lớn.
Ông lão tóc trắng không biết phải nói gì.
Lúc này, Ngạc Uyên ở bên kia đột nhiên nói: “Các hạ nói mình là Thần Đế?”
Ông lão tóc trắng nhìn Ngạc Uyên: “Thế nào?”
Ngạc Uyên cười nói: “Theo ta biết, hiện tại vũ trụ hình như đã chẳng còn Thần Đế rồi!”
Ông lão tóc trắng vuốt râu khẽ cười: “Có, chỉ là các ngươi không tiếp cận được thôi!”
Ngạc Uyên đang muốn nói thì Vũ Tôn ở bên kia chợt nói: “Đúng là hoang đường! Vũ trụ này đã đến mấy chục vạn năm chưa từng xuất hiện Thần Đế rồi, ngươi lại nói bản thân là Thần Đế, ngươi đúng là nực cười!”
Ông lão tóc trắng lắc đầu thở dài: “Hậu bối, ta thấy ấn đường của ngươi tối đen, giữa hàng mày có điềm hung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326699/chuong-7201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.