Diệp Huyên: “Không nhiều, chỉ mười thôi”.
Con số này khiến sắc mặt Sơn Khâu cứng lại, còn Sơn Linh thì giơ ngón cái với hắn.
“Ghê nha!”
Diệp Huyên bật cười, nói với si: “Làm phiền bá phụ”.
Sơn Khâu gật đầu rồi niệm chú. Cột sáng kia nhanh chóng biến mất, để trường thương bay về phía Diệp Huyên.
Hắn nắm lấy nó, lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ.
Thương tốt! Cho An Lan Tú sử dụng đúng là không thể thích hợp hơn!
Sơn Khâu: “Bên này có một thứ rất hợp với ngươi, theo ta”.
Ông dẫn Diệp Huyên đi về một góc hẻo lánh bên phải, nhưng cột sáng ở đó lại trống toác, không có bất kỳ thứ gì bên trong.
Thấy Diệp Huyên nhìn sang, Sơn Khâu nói: “Cảm nhận thử đi”.
Diệp Huyên gật đầu rồi dùng thần thức bao trùm cột sáng, nhưng vẫn chẳng cảm nhận được gì, bèn không khỏi kinh ngạc.
“Bá phụ, đây là”.
“Ẩn giáp”, Sơn Khâu đáp với một nụ cười.
Hắn tò mò hỏi lại: “Ẩn giáp?”
“Nó có thể giúp ngươi che giấu cả thân hình lẫn khí tức và nhiều hơn thế nữa. Tuy nó không lớn nhưng ngươi đừng xem thường, bên trong có hơn trăm triệu phù văn, dù khác nhau nhưng lại có cùng một nhịp thở. Khi sử dụng, tất cả bọn chúng sẽ tự động vận hành, sinh ra một loại sức mạnh thần bí cực kỳ đặc biệt, có thể giúp ngươi thoát khỏi vũ trụ, tiến vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu. Hay nói đúng hơn là tiến vào một thế giới hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/325634/chuong-6136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.