Cứ thế, Diệp Huyên bị đánh chừng nửa canh giờ mới dừng lại!
Trong khoảng thời gian đó, Diệp Huyên từng phản kháng!
Nhưng vô ích!
Hắn càng phản kháng sẽ bị đánh càng thê thảm hơn!
Mỗi lần hắn muốn xuất kiếm đều không có tác dụng, vì kiếm vừa xuất hiện sẽ gặp phải đòn hiểm càng kinh khủng hơn.
Chủ yếu là vừa bắt đầu đã bị đánh đến mức ngu người rồi!
Mà Đạo thể của hắn dường như vô dụng trước mặt Tam cô nương này.
Sau khi dùng lại, Tam cô nương đi sang một bên, hơi nhếch môi, đánh thế này thật thoải mái!
Thật ra bà ta đã muốn đánh tên này một trận từ lâu rồi!
Nhưng luôn không có cơ hội!
Có điều bà ta không ngờ người này lại tìm đến để mình đánh…
Chuyện tốt như thế, sao bà ta có thể từ chối được?
Diệp Huyên ở phía xa bò dậy, hắn nhìn Tam cô nương, bà ta cũng quay người lại nhìn hắn, nghiêm nghị hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Mặt Diệp Huyên đen sì: “Tam cô nương, có phải bà chỉ đơn thuần là muốn đánh ta không?”
Tam cô nương giễu cợt: “Ngươi cho rằng vừa nãy ta đánh ngươi chỉ đơn thuần là vì muốn đánh ngươi à!”
Diệp Huyên liếc nhìn Tam cô nương: “Lẽ nào không phải?”
Tam cô nương bước tới trước mặt Diệp Huyên: “Đương nhiên không phải, sở dĩ ta đánh ngươi là để ngươi hiểu rõ khuyết điểm hiện tại của mình! Hơn nữa là ngươi tự tới đây yêu cầu ta đánh ngươi, là do ngươi tự yêu cầu!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/325132/chuong-5634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.