Dứt lời, hắn biến thành một luồng kiếm quang rồi vụt cái biến mất tăm.
Giữa tinh không, trong mắt Bạch Đế Tử lóe lên đôi phần lo âu.
…
Thánh Vực.
Trong nhà trúc, Thánh chủ đang khom người, không rõ đang nói gì.
Một lát sau, cô gái trong nhà trúc lắc đầu cười: “Nhóc con đó thú vị thật, chỉ dăm ba câu đã đuổi mấy tên Bắc Hoang kia đi rồi. Miệng lưỡi cũng chẳng kém cạnh gì cha nó đâu!”
Thánh chủ do dự một lát mới nói: “Chủ nhân, rốt cuộc Bắc Hoang là thế lực như thế nào ạ?”
Cô gái khẽ đáp: “Một thế lực vô cùng cổ xưa! Thuộc về nền văn minh tiền sử!”
Thánh chủ nhíu mày: “Nền văn minh tiền sử?”
Cô gái gật đầu: “Chính là nền văn minh trước cả văn minh Đạo Kinh, nhưng hồi đó cả vũ trụ đều chẳng có bất cứ ghi chép gì, nó trước nền văn minh Đạo Kinh phải đến một trăm vạn năm. Trong cả trăm vạn năm đó chẳng có gì hết, chỉ là thời đại khởi đầu, lúc ấy Nhân tộc ít ỏi tới mức đáng thương, không có chữ viết, bởi vậy thời đại tiền sử đấy không hề được ghi chép lại. Về phần bọn chúng tự phong bản thân là gì thì cũng không thể biết rõ”.
Nói tới đây, nàng ta hơi ngừng: “Nhưng nền văn minh ấy cũng chẳng đơn giản, nhất là cái bia đá kia không phải bia đá bình thường đâu”.
Thánh chủ trầm giọng hỏi: “Chủ nhân, kiến thức của người uyên thâm thế, vậy có biết vũ trụ này rộng lớn ra sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/325096/chuong-5598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.