Thấy thân hình người đàn ông càng lúc càng mờ đi, Diệp Huyên vội vã lên tiếng: “Tiền bối, người…”
Ông ta chỉ khẽ cười: “Đây là lựa chọn của ta”.
Diệp Huyên: “Vì sao không chọn sống cho tốt?”
Người đàn ông cong môi đáp: “Vì đã không còn ý nghĩa”.
Sau một hồi im lặng, Diệp Huyên nói: “Ta hiểu tiền bối”.
Đối phương bật cười: “Cảm ơn”.
Diệp Huyên khẽ thi lễ với ông ta rồi xoay gót rời đi, bỗng nghe ông ta nói.
“Thiếu niên, hãy nhớ kỹ, nếu không có năng lực thì đừng tùy tiện hứa hẹn với người khác”.
“Ta biết”.
Diệp Huyên gật đầu, sau đó biến mất ở nơi xa.
Sau lưng hắn, thân hình người đàn ông càng trở nên nhạt nhòa hơn, tiếp đó hoàn toàn biến mất.
Không ai biết được, một trong những người mạnh nhất trên đời đã lặng lẽ tan biến như thế.
Đạt đến Thành Đạo Cảnh như ông ta, ngay cả Đạo Đình cũng không được mấy người.
…
Đứng ở lối ra Địa Ngục, Diệp Huyên thấp giọng thở dài.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy phức tạp. Hắn vốn muốn khuyên vị tiền bối kia nghĩ thoáng lên, nào ngờ lại góp phần đẩy ông ta đến cái chết.
Tuy chết đi là lựa chọn của đối phương, nhưng lại có liên quan mật thiết đến hắn.
Nhưng nếu cho hắn cơ hội làm lại, hắn vẫn sẽ làm tương tự.
Cuộc sống như thế kia còn không bằng cái chết.
Diệp Huyên khẽ vỗ vào miệng mình: “Xem ra sau này phải ăn nói cẩn thận”.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324488/chuong-4990.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.