“Ta cũng từng làm một việc khiến bản thân hối hận cả đời, nhưng ta sẽ không giam bản thân lại, vì đó chỉ là tránh né. Một người đàn ông có thể sai nhưng không thể trốn tránh. Sai là sai, mà thứ cho ta nói thẳng, trốn tránh là hèn nhát”.
Người đàn ông không nổi giận mà chỉ khẽ hỏi: “Ngươi căn bản không biết ta đã làm gì cả. Ta đã giết chính người ta yêu nhất”.
Diệp Huyên: “Vì sao?”
Thân hình đối phương bỗng run lên: “Ngươi biết trên Ngự Đạo là gì không?”
Hắn lắc đầu.
“Chính là Thành Đạo! Biến bản thân thành ba nghìn Đại đạo, trở thành một trong số đó… Để Thành Đạo cũng có vô số con đường, mà lựa chọn của ta, chính là dùng vô tình! Vô tình nghĩa là từ bỏ, không có gì dễ hơn từ bỏ trên đời này. Vì vậy, ta đã từ bỏ tất cả những ai bên cạnh ta, bao gồm người con gái ta yêu nhất… Ta nói với nàng, đợi ta Thành Đạo rồi sẽ đến đón nàng… Ngươi biết không? Nàng ngây ngốc đợi ta hơn một nghìn năm, cuối cùng thành một bộ xương trắng…”
Diệp Huyên thốt lên: “Súc sinh!”
Người đàn ông cười ha hả: “Mắng hay lắm, hay lắm! Ta chính là một tên súc sinh thứ thiệt!”
Diệp Huyên: “Nhưng ông không thành công?”
Đối phương lắc đầu: “Đúng vậy”.
“Vì sao?”
Đối phương cười to: “Vì ta không thể quên nàng! Ta không thể trở nên vô tình hoàn toàn, mà ta lại vì Thành Đạo mà từ bỏ nàng… Nực cười lắm đúng không?”
Diệp Huyên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324487/chuong-4989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.