Diệp Huyên lắc đầu: “Vẫn còn ít quá!”
Quan Âm gật đầu: “Ta biết, nhưng cũng đành chịu, muốn đạt tới Độn Nhất Cảnh chân chính không thể chỉ dựa vào Đạo Kinh, còn cần có thiên phú và thực lực của bản thân nữa!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có lẽ thực lực tổng thể của vũ trụ Ngũ Duy bây giờ chỉ đứng sau Âm phủ và Đạo Đình, còn có thế giới Bà Sa và Đạo Chủng Chi Địa thần bí kia nữa! Ta có mấy cuốn Đạo Kinh, cho nên e rằng ta không thể nào hoà hợp với các thế lực này được”.
Quan Âm hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta không chỉ phải đối mặt với tai hoạ bên ngoài mà còn có Ngũ Duy Kiếp nữa… Tình huống của chúng ta rất tệ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý!”
Quan Âm im lặng nhìn Diệp Huyên, nét mặt nặng nề.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ta đi tìm Tri Mệnh một lát!”
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.
Diệp Huyên nhanh chóng đi tới một trạch viện nhỏ, đây là trạch viện của Diệp Tri Mệnh.
Diệp Tri Mệnh ngồi trên ghế đá, hai tay chống cằm, không biết đang nghĩ gì.
Thấy Diệp Huyên, nàng ta lập tức ngồi thẳng, bình thường trở lại.
Diệp Huyên cười nói: “Tri Mệnh!”
Diệp Tri Mệnh lạnh nhạt nói: “Chúc mừng!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Chúc mừng cái gì?”
Nét mặt Diệp Tri Mệnh không chút cảm xúc: “Chúc mừng ngươi thuận lợi trốn thoát khỏi Âm phủ!”
Diệp Huyên hỏi: “Tâm trạng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324391/chuong-4893.html