Thấy vậy, Diệp Huyên nhíu chặt mày, hắn nhìn Diệp Tri Mệnh bên cạnh, Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Kiếm của ngươi vẫn không đủ chém nát thuật nguyền rủa này!”
Diệp Huyên trầm giọng: “Vậy làm sao?”
Diệp Tri Mệnh im lặng.
Mạn Châu ở bên cạnh chợt nói: “Hai vị, như vậy đi!”
Diệp Huyên nhìn Mạn Châu, Mạn Châu khẽ cười: “Tâm ý của hai vị, ta và Sa Hoa đã nhận rồi! Có thể, đây chính là mệnh của ta và Sa Hoa, chúng ta đã từng cảm thấy bất công, nhưng, hiện tại chúng ta cũng đã khuất phục trước số mệnh rồi!”
Đột nhiên Diệp Huyên quay đầu nhìn Diệp Tri Mệnh: “Ta có thể hấp thụ thuật nguyền rủa đó vào trong có thể không?”
Diệp Tri Mệnh nhíu mày: “Ngươi không đùa chứ?”
Diệp Huyên trầm giọng: “Ta đã có nguyên nhân tai ách, ta thấy có thêm một thuật nguyền rủa có thể sẽ lấy độc trị độc, tiêu diệt nguyên nhân tai ách”.
Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên cười nhạt: “Có được không?”
Diệp Tri Mệnh nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi chắc chắn muốn làm như vậy sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Nếu có thể, thì cứ làm vậy đi!”
Mạn Châu chợt nói: “Diệp công tử… Ngươi…”
Diệp Huyên cười nói: “Mạn Châu cô nương, thực không giấu gì, ta và Mục Sênh ở bên ngoài đã có giao dịch nhỏ với nhau, ta đồng ý nàng ta sẽ cứu các cô ra rồi”.
“Mục Sênh…”
Mạn Châu lắc đầu: “Diệp công tử, ngươi đã hết sức rồi, không cần thiết phải làm vậy”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324293/chuong-4795.html