Diệp Huyên thấp giọng nói: “Tiền bối, thực không dám giấu, ta cũng không muốn đi, nhưng vừa nãy tiền bối đã chỉ điểm cho ta, Diệp Huyên ta là một người biết báo ân báo đức, nếu tiền bối đã cần thì Diệp Huyên ta dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng phải làm!”
Nghe vậy, Mục Sênh do dự chốc lát rồi nói: “Con người ngươi… Quá lương thiện!”
Lúc này, trong lòng nàng ta chợt có chút áy náy.
Diệp Tri Mệnh: “…”
Mục Sênh đột nhiên thấp giọng thở dài: “Để ngươi đi như vậy, quả thực có phần không nhân nghĩa!”
Nói xong, nàng ta lấy ra một viên đá to bằng lòng bàn tay đưa cho Diệp Huyên: “Vật này là cột mốc, vào thời khắc quan trọng, ngươi có thể dùng đến nó, nó sẽ thi triển kết giới một lần, dù là chủ nhân âm phủ, ngươi cũng có thể nhốt đối phương được một thời gian!”
Diệp Huyên vội nhận lấy giới thạch kia rồi nói: “Đa tạ!”
Mục Sênh đột nhiên điểm ngón tay, hai luồng sáng đen đi vào trong cơ thể Diệp Huyên và Diệp Tri Mệnh, mà lúc này, thân xác hai người đã biến mất không dấu vết.
Thân xác vẫn còn nhưng mắt thường không thể nhìn thấy!
Mục Sênh nói: “Ta đã làm thân xác và sinh khí trên người các người biến mất, cứ như vậy thì sau khi các người đến âm phủ sẽ không bị ai phát hiện, nhưng vẫn phải cẩn thận!”
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy Mục Sênh, chúng ta cáo từ từ đây!”
Mục Sênh gật đầu: “Nếu không thể thì cũng không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324284/chuong-4786.html